Hạ Bình ở trên cao nhìn xuống, dò hỏi.
Cái gì? !
Liễu Như Lan ngẩng đầu, cũng giật mình, gã Tà Ma này không chỉ có không có giết chính mình, thế mà còn dò hỏi tên mình, đây là Tà Ma giết người như ngóe, tà ác, hung tàn sao?
Không, không đúng, đây tuyệt đối là quỷ kế, đoán chừng khẳng định có âm mưu gì muốn tính kế lên người mình, bất quá cứ như vậy, có lẽ nàng sẽ có một ít thời gian thở dốc.
Nàng hồi đáp: "Ta gọi Liễu Như Lan."
"Tên rất hay, từ giờ trở đi, ngươi chính là nô lệ của ta, bảo ngươi hướng Đông thì không thể hướng Tây, bảo ngươi buộc chó thì không thể dắt ngựa đi rong, hiểu chưa?"
Hạ Bình lập tức tuyên bố quyết định này.
Nô lệ sao? !
Liễu Như Lan nghe được mấy câu này, nhất thời cảm thấy một chút tuyệt vọng, quả nhiên là Vực Ngoại Tà Ma, cơ bản cũng là không có ý tốt, tên hỗn đản này không muốn giết chết chính mình, mà chính là muốn thừa cơ hội này tra tấn, nhục nhã chính mình.
Thủ đoạn của Tà Ma so với ở trong tưởng tượng của chính mình càng thêm đáng sợ, có đôi khi còn sống so với chết càng thêm thống khổ.
Nàng cũng đã từng nghe nói qua rất nhiều tỷ muội rơi vào tay Tà Ma sẽ có kết cục gì, sợ rằng sẽ thi triển đủ loại thủ đoạn tà ác trên người mình, điều giáo nàng thành nữ nô chân.
Nếu như là bình thường lời nói, nàng tình nguyện chết, cũng không nguyện ý rơi vào Tà Ma trên tay, nhận dạng này khuất nhục.
Nhưng mà hiện tại nàng gánh vác lấy thù sâu như biển, còn có thù hận của cha mình, mẹ mình, người thân bạn bè cần phải trả, cho nên hiện tại nàng không thể chết, dù xem như nhận vũ nhục đáng sợ nhất ở trên thế giới này, nàng cũng tuyệt đối không thể chết.
Nghĩ tới đây, ý chí của Liễu Như Lan lập tức kiên định, có loại cảm giác thấy chết không sờn.
"Vâng, vâng, thưa chủ nhân."
Liễu Như Lan khuất phục, khuôn mặt đỏ bừng lên, mặc dù là vì chịu nhục, nhưng mà thân là Thánh Nữ, vẫn y nguyên rất khó chấp nhận chính mình trở thành Tà Ma nô lệ.
Nói ra lời nói này, nàng cũng coi như cố gắng lớn nhất, trong lòng xấu hổ giận dữ muốn chết, lúc nào đường đường là Thánh Nữ lại luân lạc tới loại tình trạng này, chỉ có thể cúi đầu trước Tà Ma đáng ghét này ủy khúc cầu toàn.
"Người vừa rồi truy sát ngươi đến tột cùng là ai?"
Hạ Bình hỏi.
"Bọn họ là người Hồn Điện Hoài Ninh Thành." Nghe được câu này, Liễu Như Lan cắn răng nói, tràn ngập hận ý, nhớ tới cảnh tượng Liễu gia trước đó bị Hồn Điện hủy diệt, cùng thân nhân mình thống khổ trước khi chết.
Hồn Điện sao? !
Hạ Bình từ trên một số tư liệu trong Càn Khôn Phái biết được, toàn bộ Huyết Hồn đại lục cũng không có quốc gia, mà chính là phân bố thành từng cái thành thị cực lớn, mỗi cái thành thị siêu cấp quản hạt một số thành thị nhỏ, cùng vô số nông thôn.
Thật ra một thành thị siêu cấp, cũng có thể xem như một quốc gia, bất quá cũng không có tên quốc gia, mà thành chủ của thành phố này chính là kẻ thống trị tối cao trong khu vực này.
Bất quá thế lực sừng sững ở trên vô số thành thị siêu cấp chính là Hồn Điện!
Phạm vi thế lực của Hồn Điện trải rộng mỗi một góc trên Huyết Hồn đại lục, Phân Điện của nó ở trong mỗi một thành thị siêu cấp, xem như cái thành phố này siêu cấp thế lực, Siêu Thoát ra khỏi Trần Thế.
Mà bọn họ những này Vũ Trụ võ giả địch nhân lớn nhất không hề nghi ngờ cũng là Hồn Điện, mỗi lần đối Vũ Trụ võ giả tiến hành vây quét hành động, đều là cái này Hồn Điện phát động.
Về phần trong lòng Hoài Ninh Thành, khả năng cũng là phiến khu vực này siêu cấp thành thị.
"Vì cái gì Bọn họ truy sát ngươi?"
Hạ Bình nhìn lấy Liễu Như Lan, hắn muốn biết nguyên nhân này.
"Bởi vì Liễu gia ta trước đó phát hiện một cái mỏ Hồn Thạch." Liễu Như Lan trầm giọng nói, cũng đã đến nước này, nàng cũng không muốn tiếp tục giấu diếm chân tướng Liễu gia bị diệt.
Mỏ Hồn Thạch sao? !
Hạ Bình cũng giật mình, hắn biết Hồn Thạch ở Huyết Hồn đại lục là một loại khoáng thạch đặc thù, cũng chỉ có đại lục kỳ lạ như vậy may ra mới sinh ra được loại kỳ thạch thần bí như vậy.
Nhưng mà cho dù ở bên trong Huyết Hồn đại lục, muốn có được Hồn Thạch cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, thật ra Hồn Thạch ở nơi này cũng coi là bảo vật quý giá như kim cương và hoàng kim vậy.
Nếu như có thể phát hiện một cái quặng thừa thãi Hồn Thạch, một đêm chợt giàu cũng không đủ để hình dung loại trình độ tài phú kinh người này.
Tuy rằng Liễu Như Lan không có nói rõ chi tiết vì sao chính mình lọt vào người của Hồn Điện truy sát, nhưng mà dù cho hắn dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Đơn giản chính là một đại nhân vật nào đó coi trọng mỏ khoáng sản Hồn Thạch này, nhưng mà Liễu gia lại là nhân vật vướng bận, cái gọi là Thất Phu Vô Tội, mang ngọc mắc tội, không có thực lực lại đi chiếm lấy bảo vật, đây không phải muốn chết vẫn thì là cái gì.
Kết quả có thể nghĩ, Liễu gia cũng bởi vì một cái tội danh có thể có, toàn bộ cả gia tộc đều bị tiêu diệt.
Mà chính vì che giấu hành vi phạm tội của chính mình, nhà họ Liễu từ trên xuống dưới đều bị diệt sát, cả người lẫn vật không thừa một ai, đây chính là thủ đoạn làm việc của đại nhân vật, cực kỳ tàn nhẫn, không để lối thoát.
Liễu Như Lan thân là nữ nhi dòng chính của Liễu gia, lại thân là Thiên Hồn chi thể, thiên phú kinh người, đương nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của người đứng sau màn.
Nếu như để Liễu Như Lan đào tẩu mà nói , dựa theo thiên phú của Liễu Như Lan, tất nhiên sẽ trở thành họa lớn trong lòng, cho nên nàng phải chết, những đại nhân vật kia mới có thể an tâm.
Đương nhiên có người càng thêm dã tâm bừng bừng, muốn chiếm lấy Liễu Như Lan, ép mỗi một giọt giá trị thặng dư trên người nàng.