Mắt thấy cũng sắp trở lại bên trong Tân Thủ Thôn, bọn họ đều là cảm thấy hết sức hưng phấn, dù sao ở bên ngoài đi thời gian dài như vậy, bọn họ cũng muốn trở về nghỉ ngơi thật tốt một chút.
"Thổ Dân ca ca, phải cẩn thận."
Bỗng nhiên trong lúc này, tiểu la lỵ Diệp Giai Giai dừng bước, nàng chớp mắt to một chút: "Dường như ta cảm giác được sát cơ tứ phía trong rừng rậm, giống như có bại hoại dự định mai phục chúng ta."
Nàng có cảm giác thần giác cực kỳ nhạy cảm, cảm giác được một chút sát khí.
"Có bại hoại mai phục chúng ta à?"
"Lời nói của Giai Giai khẳng định là thật, Giai Giai chính là thiên tài của Tinh Linh Tộc, cảm giác đối với sát khí nhất là nhạy cảm."
"Dường như phải là địa phương có cây cối, là có thể trở thành tai mắt của Tinh Linh Tộc, căn bản không gạt được."
"Thật chẳng lẽ có bại hoại ẩn nấp trong rừng rậm sao? Thế nhưng mà đến cùng là vì cái gì?"
Không ít đứa trẻ líu ríu nói ra, bọn họ tin tưởng không nghi ngờ đối với lời nói của Diệp Giai Giai, bởi vì đây là đặc thù của Tinh Linh Tộc, cảm giác phạm vi lớn, bất luận sát thủ gì đều rất khó che giấu bọn họ.
Chớ đừng nói chi là, Diệp Giai Giai là thiên tài trong tinh linh, có được thiên phú tuyệt hảo, có thể nói là ngàn năm mới gặp, bất luận gió thổi cỏ lay gì, đều không cách nào giấu diếm được nàng.
Mai phục à? !
Hạ Bình sờ sờ cằm, hắn lập tức đã liên tưởng tới trước đó có người mai phục chính mình, có thể là các đại gia tộc phái tới lính đánh thuê, trước đó bị chính mình xử lý một nhóm, nhưng mà vẫn y nguyên tặc tâm bất tử à.
Có khả năng là đám người kia không cam tâm, lại điều động một nhóm cao thủ tới đối phó chính mình.
"Thật sự là âm hồn bất tán, xem ra lần này không đánh đau nhức bọn họ một lần, cũng không biết cái gì gọi là hấp thụ giáo huấn." Ánh mắt của Hạ Bình lộ ra một tia sắc lạnh, hắn quyết định muốn xử lý toàn bộ bọn lính đánh thuê này, giết gà giật mình khỉ.
Bằng không, những con ruồi này cả ngày lên Tân Thủ Thôn tìm phiền toái, hết sức vướng bận.
Nghĩ tới đây, Hạ Bình lập tức nói: "Khẳng định là đám dư nghiệt sơn tặc kia, trước đó chúng ta xử lý đầu lĩnh sơn tặc Độc Nhãn Lang này, cũng đã để một đám tiểu lâu la sơn tặc chạy trốn."
"Có khả năng là bọn họ còn không cam tâm, bởi vậy tụ tập sơn tặc đội ở gần đây, định báo thù cho thủ lĩnh của bọn họ."
Hắn lập tức vu oan chuyện này đến trên đầu đám sơn tặc kia.
Nghe đến mấy câu này, nhất thời một đám tiểu hài tử đều sáng mắt lên.
"Tiểu mao tặc đáng giận, thế mà còn muốn báo thù."
"Thổ Dân ca ca, lần này chúng ta nhất định phải hốt gọn một mẻ bọn bại hoại này."
"Nói không chừng trên người bọn họ còn có bảo vật, chúng ta giết chết bọn họ, cướp sạch sành sanh."
Mỗi người trong đám tiểu chính thái và tiểu la lỵ đều mài nắm đấm vót nhọn bàn chân, nóng lòng muốn thử, muốn xử lý toàn bộ đám sơn tặc này, vì dân trừ hại, thuận tiện vơ vét bảo vật.
"Đừng nóng vội."
Hạ Bình đầu tiên lập tức chế trụ bọn tiểu bằng hữu muốn nghịch ngợm gây sự này, sờ sờ cằm, ánh mắt lộ ra một tia sáng, nói: "Đám sơn tặc này người đông thế mạnh, chúng ta tùy tiện tiến vào rừng, khẳng định sẽ trúng phải mai phục của đối phương."
"Bất quá chúng ta có thể tiêu diệt từng bộ phận, hốt gọn một mẻ những sơn tặc này, cướp sạch tài bảo trên người bọn họ."
Hắn muốn vụng trộm phục kích, đã những sơn tặc này muốn mai phục bọn họ, như vậy bọn họ cũng có thể mai phục đám sơn tặc này, lấy đạo của người trả lại cho người.
"Mai phục à? Làm sao mai phục?"
Một đám tiểu bằng hữu đều chớp chớp mắt, cảm thấy rất hứng thú đối với của đề nghị Hạ Bình, bọn họ cảm thấy đó là một trò chơi rất vui, không sai biệt lắm với trò công an săn bắt cướp.
"Tóm lại, đi theo ta tới, muốn tra xét rõ ràng xem đến tột cùng là bọn họ có bao nhiêu người." Hạ Bình muốn ẩn nấp ra phía sau, tìm tới những đột phá khẩu này, sau đó lại hốt gọn một mẻ, diệt sạch toàn bộ những người này, một người cũng không tha.
Giờ phút này, ở một góc nào đó trong rừng rậm.
"Kỳ quái, có động tĩnh."
"Chẳng lẽ là Võ Vô Địch này trở về rồi sao?"
"Không rõ ràng, nhưng mà đi qua nhìn một chút, nếu như là Võ Vô Địch chúng ta sẽ phát tài rồi."
Bỗng nhiên trong lúc này, lính đánh thuê thủ ở cái nơi này cảm nhận được ở trong rừng cây phía trước có bóng dáng người nhốn nháo, nhất thời mười gã lính đánh thuê đều xốc vác lên tinh thần, cảm thấy mình sắp bắt được một con cá lớn.
Lúc này mười mấy người bọn họ lập tức liên hợp lại, cẩn thận từng li từng tí, bao vây bốn phía từ bốn phương tám hướng, gần như che chắn hết tất cả mọi khe hở mà kẻ địch có thể chạy trốn.
Vù!
Trong nháy mắt, mười gã lính đánh thuê trong nháy mắt lập tức xuyên qua chỗ rừng cây này, đi vào trên một chỗ đất bằng, trận địa sẵn sàng đón quân địch, mỗi người trong bọn họ đều dự định ra tay công kích địch nhân.
Nhưng mà đến thời điểm chờ bọn hắn thấy rõ ràng tràng cảnh trước mắt, mỗi người trong bọn họ đều hết hồn con chồn, bởi vì ở trên mặt đất lại chính là năm sáu đứa trẻ, một đám trẻ con đang chơi đùa, cũng không phải là Võ Vô Địch.
"Chuyện gì xảy ra? Vì cái gì nơi này sẽ có một đám trẻ con?"