Trong phòng trà, hương thơm lượn lờ tỏa ra, nơi này ánh sáng vừa vặn, rất yên tĩnh, thích hợp để nói chuyện.
Triệu Thanh Hạm thoải mái ngồi ở chỗ đó, mở miệng nói: "Nhìn ra được, anh ở vùng Cựu Thổ có kỳ ngộ mới, lấy thực lực của anh bây giờ, tiến vào Mật địa hẳn là có thể tự bảo vệ mình."
Vương Huyên nhất thời sắc mặt hơi khựng lại, hắn cảm thấy Tiểu Triệu cũng có chút thù dai. Vừa rồi cô còn đang nhắc tới, chuyện Tần Thành và hắn muốn trói cô, hiện tại lại nói hắn có thể vào Mật địa, không phải là thật sự muốn giày vò hắn chứ?
"Biểu tình của anh như thế là sao, tôi là người nhỏ nhen như vậy sao?" Triệu Thanh Hạm vừa nhìn bộ dáng kia của hắn, liền biết hắn đang đề phòng, các loại cẩn thận.
"Đương nhiên không phải, lòng dạ của cô rất rộng lượng." Vương Huyên nhìn cô một cái.