Chuyện quái gì thế này!
Người ta có ý tốt cho hắn tham ngộ kiếm điển, nhưng đến sau cùng lại hủy đi kiếm điển của người ta, hắn biết phải ăn nói thế nào đây?
- Kiếm điển!
Phảng phất như để ấn chứng cách nghĩ của Bạch Nhạc, Trương Côn vừa hồi thần lại liền lập tức nhào tới, nhìn vào ngọc kiếm đã vỡ nát thành phấn vụn, lang tạ đầy đất, Trương Côn thực sự khóc không ra nước mắt.
Vẻ đau xót cất chứa trong tiếng kêu thảm kia, dù là ai cũng có thể nghe được rõ ràng.