- Đợi một chút!
Không đợi Triều Bằng Phi đưa ra hồi đáp, Vân Mộng Chân đã giành trước một bước mở miệng nói.
- Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta... Không thể đi.
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra một tia bình tĩnh, nhưng vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột.
Đi đến một bước này, Bạch Nhạc đã làm đến cực hạn, nhưng nàng thì chưa.