Xuân sang se lạnh, ý hàn chưa tan.
Khi gió Bắc gào thét, tựa như nộ long rống giận.
Trên đường núi Khô Đồng Sơn đã diễn ra mấy phen tranh đấu.
Thi thể vương vãi khắp nơi, máu tươi chảy đầm đìa trên mặt đất, thấm đẫm thổ nhưỡng, tàn binh ẩn náu đã mười phần chỉ còn ba.
Người thanh niên nho nhã dẫn đầu phẫn nộ nói: “Tần Binh đáng chết, các ngươi đã đoạn tuyệt thế gia ngàn năm của ta, lẽ nào vì những tiện dân kia, thật sự muốn đuổi cùng giết tận?!”