Trần Thừa Bật phấn khích, tựa như một cơn gió lốc, toan lao ra ngoài.
Công Tôn gia chủ tuy đã cao tuổi nhưng vẫn giữ được nét đoan trang, xinh đẹp, nâng chén trà lên, khẽ hất tay một cái, nước trà liền hóa thành một chiếc roi quất về phía Trần Thừa Bật. Lão gia tử lật tay, xoay người, tựa như một cánh chim lớn, chân khẽ điểm lên dòng nước, rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Công Tôn Vô Nguyệt do tư chất có hạn, lại thêm việc phân tâm quản lý gia tộc, nên trên con đường võ đạo, cuối cùng vẫn chưa thể đột phá tầng quan ải kia, chỉ dừng lại ở đỉnh phong Lục Trọng Thiên, tuy nội khí hùng hậu nhưng vẫn kém xa Trần Thừa Bật. Dẫu vậy, thuở thiếu thời, họ đã từng vào sinh ra tử cùng nhau, lão gia tử vẫn dừng bước.
“Sao vậy, Công Tôn muội?”
Công Tôn Vô Nguyệt liếc nhìn ông, chuyện xưa đã qua sáu mươi năm, thế nhưng người bạn già này vẫn hấp tấp, bộp chộp y như ngày nào, đôi lúc nàng cũng có chút hâm mộ tâm cảnh hiện giờ của ông.