Nhìn thấy Ngô Phi chạy, Vương Đào nhặt chiếc rìu chữa chảy của mình về, không đuổi theo tiếp nữa.
Bây giờ đang là buổi tối, ở bên ngoài là rất nguy hiểm, không cần thiết phải dùng tính mạng của mình ra để mạo hiểm.
Hắn theo đường cũ trở về căn cứ, sau đó để cho người ta sửa lại cái lưới sắt này.
Vào thời điểm khi hắn đi tới lùm cây nhỏ, cảm giác không khí nơi này có hơi cổ quái ---
Mấy người Vệ Chấn Quốc một bộ dáng vẻ không biết nên nói cái gì, Hàn Nhị thì có hơi thất thần nhìn vào lùm cây nhỏ.