“Thứ này…… Có phải chúng ta đã từng gặp qua?”
Vương Đào dùng tinh thần lực cùng Giang Thi Tuyết giao lưu, Giang Thi Tuyết gật gật đầu, nàng không có cách nào trả lời, chỉ có thể dùng môi nhấp nháy với Vương Đào —— hầm để xe.
“Quả nhiên!”
Vương Đào nhìn thấy chất lỏng đen sệt này trong nháy mắt, liền nhớ tới lần trước hắn ở bên ngoài vì tránh con chim ưng khổng lồ mà đi vào một hầm để xe, trong hầm để xe kia có một đám người rất cổ quái, bọn họ có loại chất lỏng đen sệt này.
Bất quá Vương Đào cũng không quá chắc chắn, nhưng mũi của Giang Thi Tuyết so với hắn còn nhạy bén hơn, Giang Thi Tuyết cũng nói đúng, vậy trên cơ bản có thể khẳng định.