Thấy vẻ cô đơn của đám con cưng của trời kia, ánh mắt Đỗ Cách dịu dàng hơn nhiều:
“Khi đang trong tình cảnh nguy hiểm, chọc giận ta không có ích lợi gì với các ngươi. Có một câu nói rất hay, chó biết cắn người sẽ không sủa. Trong lòng cũng hận ta, nhưng bên kia lại không có ai nói câu nào, hiển nhiên lòng dạ thâm sâu hơn các ngươi. Không chừng trong lòng họ đang nghĩ quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Nhưng bị đám các người manh động kêu gào, cuối cùng có thể liên lụy họ, bị ta diệt cỏ tận gốc, giờ phút này nói không chừng họ lại hận các ngươi nhiều hơn đấy!”
Vài người lên tiếng mất hồn mất vía nhìn về phía những kẻ trầm mặc, áy náy nói:
“Xin lỗi.”
Mấy người không lên tiếng kia bất đắc dĩ lắc đầu, khổ sở đáp: