“Nếu nói đến những chuyện mà hắn thường xuyên làm nhất chính là giúp Phương gia nối dõi tông đường. Nhưng khi đó ta đã phát hiện hắn bị đoạt xá, nên đã yêu cầu hắn dùng thân xác của con trai để lại dòng máu cho Phương gia. Đây là yêu cầu của ta, hẳn không thể là khác thường được!”
Bỗng nhiên, hắn mở to hai mắt, rồi liên tục lắc đầu.
“Không đúng, chưởng môn. Nghe ngươi nói xong thì ta mới nhớ ra một chuyện. Vì để Phương gia có người nối dõi, ta đã tìm cho hắn hơn mười phòng thê thiếp. Hắn ngày ngày cày cấy, vui vẻ quên mình. Lúc ấy ta còn tưởng rằng là thiếu niên háo sắc, giờ nghĩ lại thì đúng là có chút kỳ lạ.”
“Dù tuổi còn trẻ, nhưng với mức độ hoạt động như vậy thì ban ngày phải có vẻ mệt mỏi mới đúng. Nhưng hắn thì ngược lại, không những mệt mà tinh thần càng ngày càng hứng khởi. Hắn...chẳng lẽ hắn dùng thuật thải bổ...”
“Có khả năng.”