Đỗ Cách mỉm cười dữ tợn, lại rướn người quấn lấy đánh nhau, coi như hắn đã nhìn ra, có nhạn qua nhổ lông và thay trời hành đạo, kiếm chính là gánh nặng, đôi tay này mới là vũ khí tuyệt vời nhất của hắn. Trên người Lăng Bình Song chẳng còn bao nhiêu y phục nữa, Đỗ Cách lại càng đánh càng mạnh, hắn nào dám tham chiến, cũng quay đầu bỏ chạy như Lữ Đông, vừa chạy vừa hét:
“Sư huynh, mau cứu ta.”
Lữ Đông thấy sư thúc chật vật chạy trốn và Đỗ Cách đang đuổi theo, khó khăn nuốt nước bọt, quay đầu nhìn thất sư đệ sau lưng:
“Vị sư huynh này, chưởng môn nhà chúng ta vẫn luôn như vậy sao?”
…