Đỗ Cách mỉm cười, thuận tay nhấc Lữ Đông lên, ép lui đệ tử Thiên Lam Cốc muốn thừa cơ đánh lén hắn, sau đó nhảy đến bên cạnh hắn ta, ngón tay vuốt ve cơ thể hắn ta như đánh đàn, cởi sạch y phục của hắn ta. Đệ tử kia da mặt mỏng, la lên một tiếng, vô thức che bảo bối của mình, nhìn Đỗ Cách với vẻ hoảng sợ, mờ mịt cứng ngắc tại chỗ, không biết phải làm sao. Tuy y phục của hắn bị lột sạch, nhưng trong thoáng chốc, hắn cảm thấy dường như linh lực của mình tăng lên một chút...Đây là gì? Ban thưởng cho dáng người của hắn sao? Những đệ tử khác của Thiên Lam Cốc cũng đã hiểu tại sao Lữ Đông sư huynh lại khỏa thân rồi. Loạt xoạt, trong nháy mắt, bên cạnh Đỗ Cách hình thành khoảng trống năm mét, không còn ai muốn đến gần hắn nữa. Nhạn qua nhổ lông có sức uy hiếp cực lớn. Giờ phút này, ánh mắt đệ tử Thiên Lam Cốc nhìn Đỗ Cách như kẻ biến thái, rất nhiều người thấy vừa nãy hắn đã rút áo lót của sư đệ nhà mình ra...Hai đệ tử phản đồ Mã Truyền Tông nhìn nhóm đệ tử tránh thoát, không khỏi tiếc hận than thở trong lòng, quá tệ rồi! Liếc mắt nhìn nhóm người lùi ra xa, Đỗ Cách mỉm cười, lắc người đến trước mặt thất sư đệ, duỗi tay muốn truyền công lực tiếp. Thất sư đệ đột ngột lùi về sau một bước. Đỗ Cách ngơ ngác, nhìn hắn với vẻ kỳ lạ. Thất sư đệ đỏ mặt, cuối cùng vẫn không chống lại được cám dỗ tăng công lực, than thở một tiếng, nhìn Đỗ Cách với vẻ rối rắm, đè thấp giọng nói:
“Sư huynh, áo khoác được không?”
Đỗ Cách:
“......”
Soạt! Nhóm người Thiên Lam Cốc lại lùi thêm hai bước. Khóe mắt thất sư đệ co giật, mặt càng đỏ hơn, mất mặt quá đi.