Đỗ Cách nhìn nàng, duỗi tay lấy điện thoại của nàng, chụp đồng hồ đeo trên cổ tay mình, ngay cả logo xe ở phía trước cũng chụp vào luôn. Sau đó, hắn gõ một câu, đăng lên:
“Lái nổi chiếc xe này không? Đeo nổi đồng hồ này không? Không phải ta xem thường các vị, những người đọc được câu này, đến người nào tính người đó, toàn bộ đều là rác rưởi.”
Người đại diện bên cạnh bị thao tác của Đỗ Cách làm cho ngơ ngác, nàng liều mạng cướp điện thoại trong tay Đỗ Cách:
“Trình Vũ, ngươi điên rồi sao, có biết mình đang làm gì không? Ngươi đừng tự hủy mình, mau xóa đi...”
Nhưng đã muộn, khoảnh khắc khi đăng bài lên, Đỗ Cách đã cảm giác thuộc tính của mình tăng nhanh, mà hắn vẫn luôn không đóng bảng cá nhân, vị trí thứ 17 chớp mắt đã nhảy lên hạng nhất, còn tặng cho hắn hai trăm sức mạnh tinh thần. Nhưng con số lẻ hai trăm này treo ở sau 120000, chẳng bắt mắt chút nào. Kỳ thị là từ khóa thứ hai. Tại sao Đỗ Cách phải vào trận mô phỏng, còn không phải vì đưa thuộc tính của từ khóa thứ hai ra ngoài à, cho nên để hữu nghị đi gặp quỷ thôi, kỳ thị mới là trọng tâm phát triển của hắn. Tất nhiên để che giấu từ khóa thứ hai, lúc cần thiết vẫn phải phát triển hữu nghị. Nhưng với Đỗ Cách mà nói, kết bạn là chuyện đơn giản nhất. Hắn đã trải qua ba trận mô phỏng, một lần chiến tranh ngoài hành tinh, mặc kệ mấy kẻ địch kia lúc đầu ghét hắn đến mức nào, cuối cùng chẳng phải đều trở thành bạn của hắn à? Còn về sự nghiệp của Trình Vũ, nhiều nhất hắn chỉ ở trong thế giới này hai tháng, quan trọng là lấy kỹ năng ra ngoài, sau đó tìm ra truyến chính trước hạn để kết thúc trận mô phỏng, xem có cơ hội bắt đầu trận kế tiếp không, lẽ nào còn muốn quay phim ca hát ư! Đỗ Cách dễ dàng đè lại cánh tay cướp điện thoại của người đại diện, yên tĩnh nhìn sự việc lên men.