Thất sư đệ khẽ mỉm cười, tiếp tục quăng một quả bom nặng ký:
“Bắc đẩu thất tinh quyết của sư môn ta, trên có thể lấy tinh quang bắc đẩu để mình sử dụng, dưới có thể cướp công phu của người khác cho mình dùng, sư huynh ta là rồng trong loài người, nghịch luyện “Bắc đẩu thất tinh quyết”, có thể truyền công lực của mình cho người khác. Gia nhập Thất Tinh Môn, có thể bớt đi nỗi khổ ngày đêm tu luyện của các ngươi. Các ngươi nghĩ tại sao Tịch Bằng lại kiên quyết vào Thất Tinh Môn ta, vừa nãy sư huynh lột đồ, thoáng chốc đã tăng linh lực một tháng cho hắn...”
Mọi người xôn xao, Lữ Đông lại nhớ đến linh lực vô duyên vô cớ mất đi của mình, gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi.
“Tịch Bằng, là thật sao?”
Đệ tử Thiên Lam Cốc hỏi. Tịch Bằng bất lực gật đầu.