– Biết vậy là tốt rồi, cơ thể là thứ quan trọng nhất. Mục Lương cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng vuốt xuôi mũi của đối phương.
- Ừ, ta biết rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vưu Phi Nhi càng đỏ hơn, cô thích anh làm những cử chỉ thân mật mờ mịt như vậy.
- Bệ hạ, đã đến giờ ăn điểm tâm!
Ngoài thư phòng vang lên giọng nói của tiểu hầu gái.