Ngôn Băng đứng trước quầy rồi giơ tay gõ vào đầu Tiểu Bội. - A?
Cơ thể của Tiểu Bội run lên, nàng lập tức ngồi thẳng lưng theo phản xạ có điều kiện, hai mắt mơ hồ dò xét bốn phía.
- A, không có ai hết?
Cô ngáp một cái, buồn bực nói:
- Chẳng lẽ là ta nằm mơ sao?