Hi Bối Kỳ vươn tay cầm lấy bình lưu ly rồi đong đưa, phấn hoa bay lên xuống theo động tác của cô, thoạt nhìn rất đẹp mắt. Lúc này, đầu óc cô đã thanh tỉnh rất nhiều, tuy rằng trong đầu vẫn tràn đầy hình ảnh của Mục Lương như trước, nhưng cô đã có thể khống chế được bản thân.
- Cộp ~~~
Hi Bối Kỳ đặt bình lưu ly trở lại tủ đầu giường, lật người nằm yên, quyết định dựa vào lực tự kiềm chế của mình xem coi có thể tiến vào giấc ngủ hay không.
Cô nhìn chăm chú vào trần nhà, hô hấp chậm dần.
Thời gian trôi qua, mười mấy phút sau Hi Bối Kỳ vẫn mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đáy mắt tràn đầy sự ngượng ngùng.