– Mục Lương. Đôi mắt đẹp Nguyệt Thấm Lan sáng lên, cất bước đi tới nhà ăn, nhìn thấy anh đang uống canh nóng, nâng mắt mỉm cười nhìn cô.
- Ta vội vàng thật hay giả chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, thong thả đi tới bên cạnh Mục Lương rồi ngồi xuống.
- Đương nhiên là biết.
Anh cười một tiếng, tiện tay đưa muỗng canh đến bên môi Nguyệt Thấm Lan.