Cố Trường Ca nghe thế tựa như có chút kỳ lạ nhìn nàng một cái, sau đó mới nhẹ nhàng cười, “Ta đã nói rồi, không cần khẩn trương câu nệ khi ở trước mặt ta như thế, xưa nay ta đã không thích quy củ rườm rà, rất nhiều lúc ta càng thích người bên cạnh thẳng thắn trao đổi với ta.”
“Vừa nãy chỉ cởi mạng che mặt của ngươi mà đã dọa ngươi thành như vậy, nếu ta muốn làm chuyện khác, ngươi dự định làm gì bây giờ?”
“Sau này ở trước mặt ta ngươi không cần gọi là đại nhân, cứ gọi công tử là được.”
“Vâng, công tử.” Linh Hoàng cũng không phản cảm loại xưng hô gần như giống thị nữ này, ngược lại trong lòng nàng có chút vui sướng khó hiểu. Từ một phương diện nào đó mà nói, xưng hô đấy không phải biểu hiện cho việc khoảng cách giữa nàng và Cố Trường Ca càng gần nhau sao?
“Nếu như công tử muốn làm chuyện khác, Linh Hoàng nhất định không dám ngăn trở, có điều chắc hẳn công tử sẽ không làm như vậy.”