"Trường Ca thiếu chủ, ý của ngài là, ta dùng vật này để thôi diễn?"
Bạch Họa nuốt một ngụm nước bọt, hắn thật khó mà dời mắt ra khỏi Hồng Mông Tử Giám này được, giọng nói run rẩy khó tin.
Hắn không dám có bất cứ tham niệm nào. Sống trên đời này dám có ý mơ ước đồ vật của Cố Trường Ca không phải là tự tìm cái chết ư?
"Ta nghĩ chắc là ngươi làm được nhỉ?" Cố Trường Ca khẽ gật đầu đáp lại.
Bạch Họa thở sâu, cố để cho tâm cảnh của mình bình tĩnh lại, lập tức mở miệng bảo đảm: "Trường Ca thiếu chủ cứ yên tâm, chỉ cần có vật này, bất kể là chuyện gì ta cũng dám thôi diễn."