Ngay lúc mỗi người đều đang có tâm trạng khác nhau, phía dưới giếng cổ, đột nhiên có dao động truyền đến, đồng thời có thần quang xung thiên xuyên qua nơi đây, vô cùng khiếp người.
Cảnh tượng kia khiến trong lòng hai người Quân Phàm và Quân Nhược Khê đột nhiên xuất hiện hy vọng, không nhịn được nhìn về phía đó.
“Đi ra rồi sao?” Bạch Liên Nhi hơi cau mày.
Hiện giờ, đã đợi được gần một tháng, tính toán thời cơ, bất kể Cố Trường Ca thành công hay thất bại, đáng lẽ phải đi ra rồi.
Đám người Khương Lạc Thần, Điền Trạch, Tống Ấu Vi, Quân Dao cũng đều đồng thời nhìn lại, cảm thấy hung uy có một không hai kia trong giếng cổ dường như đang tan dần đi, khí tức đáng sợ bao phủ khắp trời đất, giống như thủy triều đang nhanh chóng rút đi.