Trong chốc lát, âm phù ưu mỹ tự nhiên giống như giọt nước rơi vào khay ngọc, dòng suối róc rách chảy qua.
Theo ngón tay gảy đàn của Lý Phàm, âm phù tùy thời tung bay ở bên trong tiểu viện.
Tiếng đàn réo rắt, leng keng như suối, giống như một làn gió mát, một dòng nước chảy khiến cho lòng người thanh thản, cảm giác được sự mới mẻ.
Nghe được tiếng đàn của Lý Phàm, trong lòng của tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng yên tĩnh, dường như đang nhập định, say mê.
“Khúc đàn thật đẹp, khúc đàn thật đẹp, chỉ mới nghe khúc đàn này thôi thế nhưng ngộ tính của ta gần như cũng tăng lên theo…”