Một tệ cũng không có.
“Mắc sao? Một trăm tám mươi là được rồi.”
Chủ quán trung niên có hơi vội vàng.
Ngô Đại Đức có hơi bất đắc dĩ, lấy ra ấm nước nói:
“Cái này… Nếu không ta cho ngươi uống một ngụm nước của ta để trừ nợ có được không?”
Một tệ cũng không có.
“Mắc sao? Một trăm tám mươi là được rồi.”
Chủ quán trung niên có hơi vội vàng.
Ngô Đại Đức có hơi bất đắc dĩ, lấy ra ấm nước nói:
“Cái này… Nếu không ta cho ngươi uống một ngụm nước của ta để trừ nợ có được không?”
Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.
* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo
Quét mã QR để tải xuống ứng dụng
Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất