“Suốt đời nàng cũng chỉ vì muốn đuổi theo bóng lưng của chủ nhân, kinh tài tuyệt diễm, kết quả chỉ viết nên một khúc bi thương… Đến hôm nay ta mới hiểu được, trước đây nàng đã tự chém ba hồn bảy vía rồi…”
Trong lời nói của nàng có một sự trầm trọng cùng với kính nể, nàng nói tiếp:
“Không có ba hồn bảy vía là có thể biến mất trong tầm mắt của cặp mắt ở đầu nguồn kia, mới có thể sống sót được… Nàng vốn có thể không chết, thế nhưng vẫn chuyển thế như cũ…”
“Điều này nói rõ năm đó nàng không hề lựa chọn sống sót, mà là đi chịu chết rồi…”
“Vân Khê cô nương đối với chủ nhân… Thực sự vô cùng sâu nặng.”