TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Tại Quỷ Đêm Trảm Thần Ma

Chương 206: Cận Liễu trang, tiểu Thần Tôn (3)

Nếu như tu vi đạt tới võ đạo đệ nhị quan Tẩy Tủy chi cảnh, thậm chí có hi vọng tranh giành vị trí Chưởng Kỳ Sứ.

Cho dù tu vi võ đạo không đủ, nhưng cơ bản có thể trực tiếp điều nhiệm thành viên trực thuộc phân bộ Giám Thiên Ti ngoại thành, so với tiểu kỳ dưới trướng các phường ti, cao hơn một cấp.

Mà ba tên binh sĩ bên cạnh hắn, thậm chí có hi vọng thăng cấp vào nội thành, xếp vào hàng ngũ "Thành vệ quân tinh nhuệ".

“Khoảng thời gian này, gần đây Liễu trang cũng không bình tĩnh, xung quanh có mấy nhóm giặc cỏ chạy trốn tứ phía, có trốn vào tịnh địa, có chỗ dựa vững chắc không sợ, phải chờ Cao Liễu thành phái binh vây quét, tiến hành bịt kín mới được.”

“Ban ngày có một đội Tả Thành Vệ Quân, tới gặp trang chủ, nghe nói Vương Uyên Thành Úy của nha môn ngoại nam bị người ám sát, bọn họ phụng mệnh lùng bắt, để chúng ta tiến hành phối hợp.”

“Không ít huynh đệ, đã đi theo Tả Thành Vệ Quân, cùng lùng bắt hung đồ.”

“Mấy ngày gần đây, sợ là không đủ nhân thủ, chúng ta phải bận rộn rồi.”

Ba tên lính cùng với tên tiểu kỳ kia, đều tự cầm theo cành liễu chiếu dạ đăng, tuần tra xung quanh biên giới Liễu trang.

Năm ngoái, khi họ mới đến gần Liễu trang, họ đã bị thương và tử vong khi đi tuần tra vào ban đêm.

Nhưng ở trong năm nay, theo tiểu Thần Tôn trưởng thành, phạm vi có thể che chở, càng thêm rộng lớn.

Mặc dù lúc này bọn họ đang ở bên cạnh Liễu trang, nhưng thật ra phạm vi che chở của Liễu Tôn đã mở rộng đến sáu mươi bước bên ngoài Liễu trang!

Chính vì thế nên bọn họ mới thả lỏng như thế, không còn căng thẳng và lo lắng gì nữa.

“Thật ra những ngày qua ta đều đang tính toán, ba năm sau, ở lại gần Liễu trang.”

Tên tiểu kỳ kia thở dài một tiếng, nói: “Trong Cao Liễu thành, cho dù là ngoại thành, phường ngoài cùng, cũng không dễ lăn lộn, quá túng quẫn, ngược lại ở lại chỗ này, mấy chục lượng bạc, là có thể mua một mảnh đất ở trong thôn trang.”

“Chờ sau khi tiến hành xây dựng thêm, biến thành một thành nhỏ, hiện tại khối dưới chân chúng ta, cũng đã thành 'Nội thành'!”

“Đến lúc đó, nội thành là nơi gần với tiểu Thần Tôn nhất, nhất định sẽ an ổn nhất, đợi ta đón phụ mẫu huynh đệ tới, dù sao cũng tốt hơn cuộc sống ở Cao Liễu thành, thoải mái hơn một chút.”

“Hả? Sao các ngươi không tiếp lời?”

Tiểu kỳ lộ ra vẻ mờ mịt, nhìn trái nhìn phải, con ngươi co rút.

Chỉ thấy hắn rơi vào một mảnh hắc ám, không còn gần Liễu trang nữa.

Ba tên binh sĩ, đã biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có một mình hắn, đứng trong bóng tối.

Tiếng gió gào thét, tựa như tiếng quỷ khóc thê lương.

Hắn xoay người muốn chạy về, lại phát hiện dưới chạy trốn, cành liễu chiếu dạ đăng trong tay bỗng nhiên bị thổi tắt.

Thình thịch một tiếng!

Hắn ngã trên mặt đất, sợ hãi trong lòng tăng lên tới cực điểm.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy từng sợi u quang màu xanh không ngừng rót vào trong cơ thể.

Sau đó thanh quang dần dần từ trên người tràn ra, tựa hồ mang đi khí huyết cùng tinh thần của hắn.

Tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ, dần dần cảm thấy cả người mỏi mệt.

Hắn ta ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt dần dần tan rã, đã vô lực giãy dụa đứng dậy.

“Tà ma... Sao có thể vào gần Liễu trang?”

Trong đầu hắn hiện lên một ý niệm như vậy.

Lại ở một khắc cuối cùng ngất đi, nghe được có một thanh âm lạnh nhạt truyền đến.

“Bùi Tổng Kỳ sứ, các ngươi rắc tro hương lên người hắn, trừ tà cho hắn!”

“Vô Thường huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?”

“Ta đi bổ mấy con du tuý này!”

Đã vào đêm, trong Liễu trang.

Mười sáu người phụ trách gác đêm, chia làm bốn tiểu đội.

Trong đó hai tiểu đội ở phía bắc và phía đông đã gặp phải tà ma.

Ba tên binh sĩ phụ trách tuần tra phía đông gần Liễu trang cùng với một tiểu kỳ, toàn bộ chết, chết ở trong ruộng lúa.

Mà ba tên binh sĩ ở phía bắc đều đã gặp nạn, duy chỉ có một tên tiểu kỳ, gặp đám người Vô Thường chạy tới, có thể giữ được tính mạng, nhưng cũng hôn mê bất tỉnh.

“Quái sự!”

Hai vị người thắp hương phụ trách phụng dưỡng tiểu Thần Tôn, sắc mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Vị người thắp hương trước mặt này, dung mạo như trung niên, hắn được xưng là Cao nhị gia, chính là đệ tử thân truyền của Liễu Tôn Thần Miếu, người trông miếu thứ ba, chân truyền.

Một vị khác thì được xưng là Lỗ gia, tuổi hơn sáu mươi, là một vị có tư cách già trong thần miếu thắp hương.

Thật ra còn có một người thắp hương, nhưng ban ngày đã bị Tả Thành Vệ Quân điều ra ngoài.

“Theo đạo lý mà nói, lấy phạm vi che chở của tiểu thần tôn bây giờ, đã ở ngoài trang sáu mươi bước, yêu tà không dám xâm phạm.”

“Đám người gác đêm bọn họ hiểu được quy củ, không dám rời khỏi thôn trang nửa bước.”

“Làm sao còn gặp phải độc thủ?”

Hai người thắp hương chau mày, nghĩ mãi không ra.

Lúc này, Bùi Tổng Kỳ sứ đã hiệp trợ nhân thủ Cận Liễu trang tăng cường phòng thủ ban đêm.