“Lão phu giết người không cần đao!”
Lục Công hơi xua tay, nói: “Đó cũng không phải là đao của lão phu, hắn là một người đứng thẳng tắp hơn cả ta và ngươi, càng muốn dựa vào ánh đao trong tay chiếu sáng cả bầu trời.”
--
Ngoài Cao Liễu thành, lưu quang màu bạc, một đường chạy như điên.
Không biết đã chạy ra bao xa.
Lâm Diễm chỉ cảm thấy dược lực Hạo Dương thần đan đã không duy trì được khí huyết cường thịnh.
Khí lực trên người hắn, dần dần suy yếu.
Nhưng trong lòng lại không khỏi dâng lên cảm giác kích động khó tả!
Đây là lần đầu tiên hắn trực diện vượt qua Luyện Tinh cảnh, đã đạt tới Luyện Khí cảnh!
Thậm chí thành úy Vương Uyên, cũng là kẻ địch đầu tiên của hắn trên ý nghĩa Luyện Tinh cảnh!
“Luyện Khí cảnh, quả nhiên là bản lĩnh đáng sợ!”
“Thời gian đã vào thu, sợ là trong năm nay, muốn đạt tới Luyện Khí cảnh, rất không dễ dàng.”
Lâm Diễm nghĩ như vậy, hơi nhắm mắt.
Mà Giao lân mã, tựa hồ dần dần ngừng lại.
Đây là một ngọn núi hoang, dấu chân người rất hoang vu.
Lâm Diễm xoay người xuống ngựa, nhìn thật sâu con Giao lân mã này, không biết vì sao đối phương lại tràn đầy thiện ý với mình.
Nhưng hôm nay nếu không phải con Giao Lân Mã này, hơn phân nửa sẽ bị vị cường giả Luyện Khí cảnh kia, bắt tại trận.
Mà Giao Lân Mã, cọ xát Lâm Diễm, liền chạy đến bên dòng suối uống nước, hướng về phía một khối nham thạch ở giữa dòng suối, khe khẽ kêu lên.
Lâm Diễm nhíu nhíu mày, kéo thân thể càng thêm mỏi mệt, tiến lên dùng đao nâng khối nham thạch kia lên.
Chỉ thấy dưới lớp đá lại có một vật, giống như vỏ sò.
Nhưng nhìn kỹ lại thì đó là lân giáp của hai con Giao Lân Mã, hợp lại với nhau, bên trong có một vật, hình như là bảo châu, phát ra ánh sáng nhu hòa.
Khó trách Giao Lân Mã chạy như điên ra khỏi thành, chạy như điên về phía này.
Nơi này vậy mà có giấu đồ vật chuyên môn dùng để hấp dẫn Giao Lân Mã?
“……”
Trong chớp mắt, Lâm Diễm suy nghĩ chuyển động, mơ hồ minh bạch rất nhiều chuyện, thấp giọng nói: “Là thủ bút của Lục công? Vì sao lại cố định ở chỗ này?”
Trong lòng của hắn nghi hoặc rất nhiều, nhìn Giao Lân Mã này, đang liếm láp viên bảo châu kia, liền mở ra bao đồ trong tay.
Đây là bảo vật Vương Uyên ban cho.
Trừ Hạo Dương thần đan, đã bị bản thân nuốt chửng.
Bên trong có một cái đại ấn bằng gỗ thế nhưng lại có màu như ngọc xanh, bên trên khắc họa hình một con chim phượng trông rất sống động.
Nhìn kỹ lại, phảng phất như ánh mắt Thanh Phượng kia đang đối diện với bản thân.
“Đây chính là vật liệu bản thể của Ngô Đồng Thần Mẫu, chế thành Thanh Phượng Đại Ấn?”
Lâm Diễm trong lòng hơi chấn động, lộ ra dị sắc, chợt đem hắn đặt qua một bên.
Hắn lấy ra một viên bảo châu, lớn chừng móng tay, tựa như bạch ngọc, óng ánh long lanh.
Bên trong hình như có một sợi khí cơ, chậm rãi du tẩu.
Tụ Khí Bảo Châu!
Giả sử như Lâm Diễm đã đi tới cuối con đường Luyện Tinh cảnh, liền có thể thử nghiệm, lấy bảo châu này, tụ thành sợi "Chân khí" thứ nhất, tấn thăng thành Luyện Khí cảnh.
Đáng tiếc con đường Luyện Tinh Cảnh của Lâm Diễm chưa đi đến cực hạn, bây giờ chẳng qua là dựa vào một viên Hạo Dương Thần Đan, miễn cưỡng đem khí huyết đẩy tới đỉnh phong cường thịnh, hơn nữa cũng đã dần dần trượt xuống.
Lại nhìn phía dưới, là một chiếc đèn thần chiếu sáng đêm, do cành cây bản thể Liễu Tôn chế tạo.
Nhìn xuống dưới là một bộ nội giáp, mỏng như quần áo, mềm dẻo đến cực điểm, cơ bản bao trùm chỗ yếu hại của thân thể.
“Ta còn tưởng rằng phủ thành thủ ban tặng, là loại tinh thiết trọng giáp kia, thì ra là nội giáp.”
Lâm Diễm không khỏi thầm nghĩ: “Vương Uyên nếu mặc bộ nội giáp này vào trước thời hạn, e là ta không chém nổi hắn.”
Nghĩ như vậy, hắn bỏ quần áo, trực tiếp thay nội giáp.
Nhưng không đợi hắn mặc quần áo chỉnh tề, liền nghe được một tiếng hừ lạnh quen thuộc.
“Dã ngoại hoang vu, trần truồng, còn ra thể thống gì?”
Thanh âm này vạn phần quen thuộc, càng giống như là thanh âm của chính Lâm Diễm.
Hắn nắm chặt trường đao, chậm rãi xoay người, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trên sườn núi, có một người thò ra.
Người nọ mặc áo bào đen hoa văn màu vàng, eo treo nỏ nhỏ, tay cầm trường đao, tay cầm một tấm lệnh bài, bên trên khắc hai chữ "Lâm Giang".
Nhìn diện mạo, rõ ràng là đương kim Chưởng Kỳ Sứ Lâm Giang Tư, Vô Thường!
“Tiểu tử, ngươi phát sinh chuyện rồi, đi theo bản sứ một chuyến!”
Trên sườn núi, Vô Thường Chưởng Kỳ Sứ hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy lạnh nhạt.
“……”
Nhìn Vô Thường xuất hiện ở phía đối diện.
Lâm Diễm không khỏi ngẩn ra trong chớp mắt.
Với trình độ của hắn hiện tại, vậy mà nhìn không thấu đối phương có nửa phần dấu vết ngụy trang.
“Ta tinh thông dịch dung, trình độ ở phía trên ngươi.”
Vô Thường đối diện nhàn nhạt mở miệng, đưa tay xoa lên mặt một cái, gỡ xuống một tấm mặt nạ.