Để phòng ngừa có người trung gian kiếm lời vào túi tiền riêng, Tuần Thiên Ti đã lập ra một chế độ xét duyện theo dõi vô cùng nghiêm ngặt.
Lục Sinh Nhạc hiện tại chỉ là phó ty thủ.
Một lần thưởng cho Tần Dương một nghìn điểm cống hiến, quả thực là đã hạ hết cả vốn gốc.
"Vậy thì không có vấn đề gì."
"Ta đảm bảo Hàn Bảo Thành nhất định sẽ không chạy thoát."
Tần Dương mỉm cười.
"Ngươi lập tức đi theo dõi Hàn Bảo Thành cho ta."
"Còn lá bùa này ngươi cầm lấy, một khi nó cháy, bất kể lúc nào, bất kể tình hình thế nào, lập tức động thủ với Hàn Bảo Thành."
Lục Sinh Nhạc lại lấy ra một lá linh phù.
Tần Dương thu linh phù, cáo từ rời đi.
"Ta xem không thấu Tần Dương người này."
Hàn Thiên Nguyệt đột nhiên nói.
"Theo tư liệu đến xem, trước đây hắn vẫn luôn là một tên công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi hưởng thụ."
"Cho đến khi cha hắn biến mất ngoài ý muốn, hắn lại tính tình đại biến, đột nhiên tỉnh ngộ, một thân võ học tịnh tiến cực nhanh."
"Hiện nay chưa đầy một năm, đã trở thành Võ Giả Chân Khí."
Hàn Thiên Nguyệt nói những lời này, không phải là nàng ghen tị với Tần Dương.
Chỉ là Tần Dương yêu nghiệt như vậy, rất khó không khiến người ta chú ý.
Lục Sinh Nhạc mỉm cười: "Không cần quản quá khứ của Tần Dương."
"Chỉ cần hắn nhận tiền làm việc, còn có thể làm xong chuyện là được."
Hàn Thiên Nguyệt gật đầu.
Sau đó, hai người lại nghiêm túc thảo luận về cách phục kích Bỉ Ngạn Giáo và làm thế nào để một mẻ hốt gọn toàn bộ Hàn gia.
Lần hành động này, Lục Sinh Nhạc định một mình chiếm quyền chủ đạo, không định để Tuần Minh Bộ và Binh Ngục Bộ tham gia.
Như vậy, nhân thủ của Trừ Tà Bộ sẽ rất căng thẳng, cần phải điều động trước.
….
Tần Dương cải trang xong, liền đi vào Sơn Hà quận thành, thuê phòng tại một khách điếm.
Khách điếm này cách Hàn gia không xa, chỉ cần trèo lên mái nhà là có thể quan sát động tĩnh của Hàn gia từ xa.
Hàn gia đương nhiên là một phủ đệ chiếm diện tích rất rộng.
Tần Dương nhìn từ xa, chỉ thấy lầu các san sát, nhà cửa san sát.
"Hàn gia, một trong ngũ đại gia tộc của Sơn Hà quận, kiểm soát phần lớn các tiệm rèn trong thành."
"Gia chủ Hàn Bảo Thành là Võ Giả Cương Khí, một tay Băng Sơn Chùy Pháp vô cùng lợi hại."
"Ngoài ra, Hàn gia còn có ba Võ Giả Chân Khí khác."
"Một trong số đó là thủ lĩnh hộ vệ Hàn gia, Hàn Đương, người này đã bị ta giết chết."
"Còn có một người tên là Hàn Nham, hiện đang làm bộ đầu ở nha phủ."
"Người cuối cùng tên là Hàn Ngang Kinh, là con trai cả của Hàn Bảo Thành, người thừa kế tương lai của Hàn gia."
Tần Dương ngồi trên mái nhà, hồi tưởng lại những thông tin về mọi người trong Hàn gia.
Ngoài ra, còn có một vị Linh Sư cung phụng bí ẩn.
Lần trước Tần Dương cứu Mạnh Phụng ra, đã từng giao thủ với Linh Sư cung phụng, để đối phương chạy thoát.
"Thực lực của Hàn gia này quả thực rất lớn."
"Hắc bạch lưỡng đạo đều có người, ngay cả Võ Giả Cương Khí cũng có."
"Bọn họ dám kiêu ngạo như vậy cũng là lẽ thường."
Tần Dương lẩm bẩm.
Đây mới chỉ là một trong ngũ đại gia tộc.
Một khi động thủ, không thể nói trước được những gia tộc còn lại có thể sẽ cử người đến hỗ trợ.
Tuy nhiên, điều này nằm ngoài phạm vi suy xét của Tần Dương.
Đây là việc Lục Sinh Nhạc nên cân nhắc.
Hắn chỉ cần đối phó với Hàn gia là được.
Thu dọn những suy nghĩ lộn xộn này, Tần Dương không lãng phí thời gian, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mái nhà tu luyện Bắc Minh Hắc Thủy Chân Công.
Bắc Minh Hắc Thủy Chân Khí thâm trầm cực hàn lặng lẽ chảy trong cơ thể, tạo thành áp lực đáng sợ.
Nhưng bản thân hắn lại không hề tiết lộ một chút khí tức nào ra ngoài.
Đến ban ngày, Tần Dương sẽ đi dạo quanh Hàn phủ, luôn chú ý đến những động tĩnh của Hàn phủ.
Mỗi ngày hắn sẽ hóa trang khác nhau để tránh bị chú ý.
Ban đêm thì quan sát trên mái nhà khách điếm, tiện thể tu luyện.
Ba ngày sau, ban đêm.
Mây đen như bông gòn dày đặc trên bầu trời, gió lạnh nổi lên.
Tối tăm, u ám.
Gió lạnh không ngừng thổi bay quần áo của Tần Dương.
Hắn mở mắt: "Sắp mưa rồi?"
Bỗng nhiên.
Hắn cảm thấy ngực nóng ran.
Hắn lấy ra một lá bùa.
Chỉ thấy lá bùa cháy lên, sau đó nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Rào rào~~
Những hạt mưa lất phất rơi xuống mặt hắn.
"Cuối cùng cũng phải ra tay rồi!"
Tần Dương nhếch miệng cười, đột ngột từ mái nhà khách điếm nhảy xuống. Hắn nhanh chóng tiến đến Hàn phủ, sau đó trèo tường vào.
Bắt giặc phải bắt vua trước.
Hắn nghĩ đến chế phục Hàn Bảo Thành trước, như vậy có thể [iết kiệm được rất nhiều phiền phức.
Ngay cả khi trời mưa.
Đội tuần tra hộ vệ trong Hàn phủ vẫn không lười biếng, bọn hắn chống cây dù che mưa đang tận tâm tuần tra.
Tuy nhiên, bọn hắn đã không nhận thấy một bóng người hóa thành ánh sáng đen, nhanh chóng lướt đi trong phủ đệ.
Với tốc độ Phù Quang Lược Ảnh, cộng thêm khả năng cảm nhận và phản ứng của Tần Dương.