“Là Hoàng An Trạch, phát hiện ra hắn rồi, mau phát tín hiệu!”
Đám bại hoại giang hồ này không biết từ lúc nào mà trở nên có tổ chức, có kỷ luật, phát hiện ra Hoàng An Trạch là phát tín hiệu ngay.
Hoàng An Trạch nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời, dù bây giờ là ban ngày thì pháo hoa này cũng vô cùng chói mắt, khiến hắn không khỏi chửi thề.
Lúc hắn nhìn thấy trong rừng đã xuất hiện không ít bóng người, hắn không do dự nữa, kéo tay Lạc Nhu Vân chạy.
Lạc Nhu Vân thấy Hoàng An Trạch kéo tay mình, mặt đỏ lên, không vùng vẫy, mặc cho Hoàng An Trạch dẫn nàng chạy trốn.