“Nói bậy, trên người ta sao có thể có Thiên Cương Quyết, ai đồn bậy bạ vậy?”
Dù trong lòng Hoàng An Trạch không bình tĩnh nhưng vẫn cố kìm nén sự dao động trong lòng, phủ nhận việc mình có Thiên Cương Quyết.
Ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn đám bại hoại giang hồ này, muốn biết đám bại hoại giang hồ này làm sao biết hắn có Thiên Cương Quyết.
“Đừng có quan tâm tin tức do ai truyền đi, người khác hai mươi tuổi đột phá đến cảnh giới của bọn họ thì đều là thiên chi kiêu tử, ngươi mới mười tám tuổi đã là Hậu Thiên trung kỳ, thiên phú như vậy trong vòng năm trăm năm trở lại đây chưa có yêu nghiệt nào như vậy!”
“Bất kể là phần thượng Thần Vũ hay phần hạ Thiên Cương Quyết đều có hiệu quả nâng cao thiên phú của người khác, ngươi chắc chắn đã có được một trong hai thứ đó, nếu không thì không thể chưa đến hai mươi tuổi mà đã là Hậu Thiên trung kỳ!”