Đại kiếm và băng kiếm liên tục va chạm khiến không khí liên tục phát ra những tiếng nổ lớn, Rodan Luin không biết mình đã sử dụng bao nhiêu thực lực nhưng trong suốt quá trình Hoàng Đông Kiệt vẫn dễ dàng dùng một tay cầm thanh kiếm băng trái chắn phải chắn. Tay kia thì nhàm chán gãi giã ngứa, hoặc là lấy ráy tai, cực kỳ giống sư phụ già với đứa trẻ năm sáu tuổi chơi kiếm.
Cissetamine bước được hai bước rồi biến mất, khi xuất hiện trở lại, hắn hiện ra từ trong cái bóng của Hoàng Đông Kiệt, con dao găm răng đen đầy khí lạnh lại đâm vào lưng Hoàng Đông Kiệt. Không biết hắn có ác cảm với thận của Hoàng Đông Kiệt hay không, đặc biệt thích đâm chỗ này. Kiếm băng vừa xuất, đẩy Rodan Luin ra, thanh kiếm quay trở lại Cissetamine, Cissetamine đánh lén lại thất bại, nhìn thê straajn trước mắt chỉ có thể giao phong cứng đối cứng với Hoàng Đông Kiệt.
Rodan Luin bị đẩy ra lại nhào vào, hắn cảm thấy quá khó khăn, bọn hắn đều là kỵ sĩ Đại Địa thâm tư, tại sao lão già này lại giỏi kiếm thuật như vậy?
Nhưng nhìn thấy ông lão tuổi cao, hắn lại yên tâm, sống lâu như vậy có kinh nghiệm dày dặn cũng là chuyện bình thường.
“Áo nghĩa: tàn nguyệt trảm!”