“Thôi, người chịu thiệt cũng không phải là ta!”
Hoàng An Trạch không biết Mạnh Lạc Vân có dùng mỹ nhân kế với hắn không, hay mượn sự trong sạch của nữ hài tử để vu oan cho hắn, hắn không quan tâm.
Bức hắn nóng nảy, hắn cũng không ngại làm đồ tể một lần.
Hắn vào trong xe ngựa, nhìn Mạnh Lạc Vân diễn thế nào, chỉ là đoàn buôn đã lên đường, Mạnh Lạc Vân vẫn chưa tỉnh, có vẻ say thật.
Hoàng An Trạch cũng không quan tâm nàng, cầm y thư ra xem.