La Phi Ngư rời khỏi lều của Lý Quý, cả người vẫn còn có chút mơ hồ, may là lúc rời đi Bất Lương Nhân đã rót cho hắn đầy một bình rượu ngon.
Ngửi thấy mùi rượu thơm, La Phi Ngư đột nhiên thấy tương lai có hy vọng, cả người lúc rời đi bước chân cũng nhẹ bẫng.
“Nhiều vàng bạc châu báu như vậy, thật sự phải theo ý của Tần vương chia ra sao?”
Hạ Thường Thái thấy La Phi Ngư đã rời đi, liền hỏi Lý Quý.
“Làm sao có thể, chúng ta là Bất Lương Nhân, chỉ nghe theo đại soái. Tần vương và các thế lực khác đạt được thỏa thuận, chúng ta dựa vào đâu mà phải tuân thủ!”