“Cái, cái gì!”
Khi Finncrane vọt vào biển ý thức của Hoàng Đông Kiệt, không biết hắn đã nhìn thấy gì, sợ tới mức muốn chạy đi ra ngoài.
Có điều đã vào rồi thì làm gì còn có đạo lý đi ra?
Hơi thở của Finncrane ngừng lại, hắn hoàn toàn mất đi hơi thở.
“Cũng không tệ lắm, để cho ta ăn no nê!”