“Lừa…”
Vương Kính Tùng ngẩn người trong chốc lát, rồi nhớ ra con lừa tốt bộ lông xám trắng, mượt mà kia.
“Hình như… hình như vẫn còn ở Kiếm Cung.” Vương Kính Tùng nói.
Trần Cửu Ca ngoảnh đầu nhìn lại, nói: “Đưa ta trở về.”
Nói đoạn, Trần Cửu Ca cất bước, nhưng đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
