Võ Tây Vương kiềm chế cơn giận trong lòng, thấp giọng bảo: “Chuyện kho báu Tà Nguyệt một năm trước, cũng không phải bản vương không muốn khởi binh mà là khi đó đã tổn thất hơn ba mươi vạn binh mã rồi, binh lực không được, sĩ khí suy giảm, cộng thêm thời tiết càng lúc càng lạnh, khởi binh hoàn toàn không có một chút phần thắng nào cả, cho nên bản vương nghỉ ngơi lấy lại sức, tích lũy thực lực, đợi năm sau tái chiến!”
“Bắt đầu từ tết, chúng ta quả thật đã gặp phải đám chuột nhắt đó! Cũng không phải bản vương không muốn thu phục bọn chúng mà là bọn chúng giảo hoạt như cáo, tới đi như gió, cực khó đối phó, ai tới cũng thế cả thôi!”
“Chỉ cần các ngươi cung cấp đủ lương thực cho bản vương, bản vương nhất định có thể giải quyết đám chuột nhắt này, sau đó khởi binh!”
Sứ thần Đại Nguyệt phất tay: “Võ Tây vương điện hạ, chúng ta không muốn nghe ngươi giải thích, ta chỉ muốn thấy kết quả! Nếu còn muốn tiếp tục hợp tác thì hãy làm như chúng ta nói! Chúng ta có hai phương án cho điện hạ chọn!”
Vẻ mặt của Võ Tây vương không thay đổi: “Xin được lắng nghe!”