“Chuyện này… sao có thể có chuyện này được?” Học trò kia bắt đầu hoang mang.
“Sao lại không có? Ví dụ như ngươi nước mất nhà tan, song quân chủ của địch quốc vô cùng yêu thích tài năng của ngươi, muốn trọng dụng ngươi, thế là lấy người dân ở đất nước ngươi ra để uy hiếp ngươi! Ngươi sẽ chọn chịu đựng nhẫn nhục, gánh cái danh tham sống sợ chết hay là ngươi kéo tất cả dân chúng cùng xuống suối vàng để bảo vệ sự trong sạch của mình?”
“Ta…”
Đối phương sợ đến mức đờ người ra.
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Trung hiếu nhân nghĩa là đại đạo chí thánh mà các bậc hiền nhân để lại cho chúng ta, là luân thường đạo đức mà chúng ta bắt buộc phải tuân theo! Ban nãy ngươi không lo đến sống chết của vợ con là bất nghĩa! Không lo đến sống chết của cha mẹ là bất hiếu! Không lo đến sống chết của quân vương nghĩa là bất trung! Không lo đến sống chết của dân chúng là bất nhân!”