Lúc này, Đại Nguyệt Hoàng Đế đã ngủ, bên cạnh hắn có hai vị Tiên Thiên đang bảo vệ, một vị có thực lực mạnh nhất, đạt đến cấp bậc Cương Khí, là một vị công công, đi theo bảo vệ Hoàng Đế.
Một vị khác thực lực cũng không kém, đạt đến Chân khí đỉnh phong, đứng ở cửa thủ vệ.
"Có chút phiền phức!"
Diệu Thủ Không Không thay đổi phương hướng, chạy tới Đông cung.
Lúc này, thái tử Đông cung cũng đang nằm ngủ, có một vị cao thủ Tiên thiên phổ thông ở ngoài cửa bảo vệ.
"Cơ hội tốt!"
Diệu Thủ Không Không rón rén mở cửa sổ ra, đi vào, điểm một cái lên huyệt đạo thái giám cung nữ, sau đó bế Đông Cung thái tử đang ngủ say, chuồn ra ngoài.
Hai người Tửu Kiếm Tiên, Bạch Trúc nhìn thấy Thái tử Đông Cung ngẩn ra.
"Hình như đây không phải Hoàng Đế Đại Nguyệt..."
"Đương nhiên không phải! Đây là con trai của hắn, cũng là thái tử của Đại Nguyệt!"
Diệu Thủ Không buông Đông Cung Thái Tử xuống, cười nói: "Bắt thêm một người, con bài trong tay chúng ta mới lớn hơn!"
Hai người Tửu Kiếm Tiên đồng ý gật đầu nhẹ.
"Tiếp theo, ta đi trộm vị Hoàng Đế Đại Nguyệt kia! Bên cạnh hắn có hai vị Tiên Thiên bảo vệ, trong đó có một vị đạt tới cấp bậc Cương Khí, thực lực bất phàm! Cho nên, sau khi ta trộm người thì sẽ dựa vào các ngươi đoạn hậu!"
"Không thành vấn đề!"
Diệu Thủ Không Không lại lẻn vào trong hoàng cung một lần.
Lần này, trực tiếp phá cửa sổ mà vào.
"Người nào?"
Lão thái giám thủ vệ bên cạnh Hoàng Đế chợt cảnh giác.
Nhưng ngay sau đó, Diệu Thủ Không Không đã tới trước mặt giường rồng, bế Hoàng Đế Đại Nguyệt ngủ say lên rồi chuồn đi.
"Lão già Hoàng Đế này, lão phu mang đi rồi! Ha ha ha!"
Lão thái giám vừa đuổi theo vừa kêu lên: "Có thích khách! Nhanh bắt Thích khách lại!”
Toàn bộ hoàng cung đều bị kinh động, toàn bộ cao thủ binh mã đuổi tới.
Tửu Kiếm Tiên, Bạch Trúc xuất hiện trước mặt mọi người. Sau một ngày một đêm mở ra hình thức giết chóc, ba người Tửu Kiếm Tiên trở về.
"Người ta đã mang về cho các ngươi, đây là một vị Hoàng Đế Đại Nguyệt, người còn lại là Thái tử Đại Nguyệt!"
Sài Ngọc Tâm vui mừng quá đỗi: "Được! Ba vị vất vả rồi! Có hai con tin trong tay, chuyến này coi như chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ viên mãn! Giờ là lúc khải hoàn hồi triều thỉnh công bệ hạ!"
"Báo! Bệ hạ tám trăm dặm gấp gáp đưa tới một phong mật thư, mời các vị tướng quân xem qua!"
Sài Ngọc Tâm vừa mở thư ra xem liền hết sức kinh ngạc.
"Bệ hạ nói gì?"
Có người hỏi.
Sài Ngọc Tâm tiếp tục chuyền ra phong thư, nói: "Bệ hạ đã biết kế hoạch của chúng ta! Nói với chúng ta, nếu bắt được Hoàng Đế Đại Nguyệt thì cứ làm theo lời nói trên phong thư!"
Sau khi mọi người đọc xong thư, vô cùng bội phục: "Bệ hạ anh minh!"
Đi ra khỏi lều, phát hiện Đại Nguyệt quân bên kia vừa tức giận vừa uất ức.
Bọn họ đã biết, bệ hạ và thái tử của mình đã rơi vào tay đối phương, nhiều thủ vệ như vậy, bệ hạ và thái tử của bọn họ còn có thể bị đối phương bắt làm tù binh, đối với bọn họ mà nói quả thật là vô cùng nhục nhã!
"Mau trả bệ hạ và thái tử lại cho chúng ta!"
"Nếu không, chúng ta chỉ có thể dùng binh đao đối mặt với nhau!"
"Khuyên Đại Hạ các ngươi, tự giải quyết cho tốt!"
Sài Ngọc Tâm bất mãn hừ một tiếng: "Hoàng Đế và thái tử của các ngươi đều rơi vào tay chúng ta, các ngươi còn kiêu ngạo như vậy? Xem ra, các ngươi không muốn mạng của bọn chúng nữa rồi! Bổn tướng quân sẽ thành toàn cho các ngươi."
"Chậm đã! Sài tướng quân!"
Một lão thái giám tóc hoa râm đứng dậy, nói vô cùng hèn mọn: "Đám tướng lĩnh này huyết khí phương cương, tương đối kích động, không hiểu chuyện! Chúng ta ở đây, xin lỗi thay cho chúng!"
"Có câu nước không thể một ngày không có vua, kính xin Sài tướng quân niệm tình xã tắc thương sinh, trả lại bệ hạ và thái tử! Cho bọn họ an toàn trở về, chúng ta làm cái gì cũng đáp ứng!"
Sài Ngọc Tâm cười hắc hắc: "Muốn trả Hoàng Đế và thái tử của các ngươi à? Cũng không phải không được! Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, như vậy các ngươi hãy tránh ra một lối, để chúng ta cướp sạch Đại Nguyệt rồi! Sau khi chuyện thành công, đương nhiên sẽ trả lại Hoàng Đế và thái tử cho các ngươi."
"Không thể nào!"
Trong đó có một vị tướng quân Đại Nguyệt cả giận nói: "Giang Sơn của đại nguyệt chúng ta, sao có thể tùy ý mặc cho các ngươi giẫm đạp?"
"Mất bệ hạ, thái tử đã là không được, lại để cho các ngươi cướp bóc Đại Nguyệt nữa thì tuyệt đối không thể!"
"Chúng ta có chết cũng không đồng ý!"
"Trừ phi đạp lên thi thể của ta mà qua!"
Sài Ngọc Tâm áp giải Hoàng Đế và Thái tử Đại Nguyệt ra, đặt đao lên cổ bọn họ, nói: "Xem ra, mạng của ngươi trong mắt bọn họ cũng không quan trọng đến vậy! Nếu mạng của các ngươi đã vô dụng, vậy thì dứt khoát giết quách các ngươi cho rồi!"
Hoàng Đế Đại Nguyệt cảm nhận được lưỡi đao lạnh như băng, hoàn toàn hoang mang: "Xin đừng động thủ, trẫm muốn nói vài câu!"
"Ngươi nói một chút, không được liền làm thịt ngươi trước, sau đó lại làm thịt con ngươi!"
Sài Ngọc Tâm uy hiếp.
Hoàng Đế Đại Nguyệt lập tức mở miệng la lớn: "Các ngươi nghe đây, lập tức thả Đại Hạ quân đi qua, không được sai sót! Nếu ai dám cãi lệnh trẫm, trẫm lập tức tru di cửu tộc, khiến hắn chết không yên lành!"
"Bệ hạ, sao lại như thế?"
Tướng lĩnh Đại Nguyệt không cam lòng nói.
Hoàng Đế Đại Nguyệt nổi giận: "Có phải các ngươi ngay cả mệnh lệnh của trẫm cũng không nghe? Các ngươi có phải thấy trẫm trở thành tù nhân rồi thì không để trẫm vào mắt hay không?"
"Bệ hạ, chúng ta nào có.” Một đám tướng lĩnh sợ hãi.
Hoàng Đế Đại Nguyệt tiếp tục quát: "Nếu các ngươi còn nhận trẫm là Hoàng Đế, vậy thì nghe lệnh làm việc!"
"Không sai! Nếu như các ngươi không nghe theo mệnh lệnh của phụ hoàng, bổn cung sẽ bảo phụ hoàng chém đầu các ngươi!"
Thái tử Đại Nguyệt cũng kêu lên.
"Vương công công!" Mọi người đều nhìn về phía lão thái giám, chờ lão quyết định.
Lão thái giám thở dài một hơi, cười khổ nói: "Để bọn họ tới đây đi, tính mạng bệ hạ và thái tử quan trọng hơn! Tài sản không còn còn có thể kiếm được, nhưng bệ hạ và thái tử không còn nữa, quốc gia sẽ rối loạn! Một khi quốc gia loạn, mất nước sẽ không còn xa! Chúng ta không thể mạo hiểm!"
"Aizz!"
Mọi người chỉ có thể thở dài cam chịu số phận.
"Toàn quân nghe lệnh, thả Đại Hạ quân tới!"
Kế tiếp, binh mã Đại Hạ cưỡi thuyền vượt sông đến bờ bên kia.
Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm uất ức của Đại Nguyệt quân, hết sức hung hăng rời đi, tiếp tục cướp bóc Đại Nguyệt...