TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 185: Nửa bước tông sư? Miểu sát! (2)

Đoạn Đầu Thủ Cừu Doãn sắc mặt âm trầm: "Diệu Thủ Không Không, ngươi phá hỏng chuyện tốt của bổn tọa, bổn tọa giết ngươi!"

Nói xong, gã nhanh chóng giết tới.

Hai người Âu Dã Tử và Diệu Thủ Không Không sợ tới mức hồn vía lên mây: "Chạy mau!"

Bọn họ chia làm hai đường chạy trốn, nhưng Cừu Doãn chỉ đuổi theo một mình Diệu Thủ Không Không, một đường đuổi theo không bỏ.

Thế nhưng, Diệu Thủ Không Không lợi hại nhất không phải là thực lực của hắn, mà là khinh công của hắn, có thể qua lại tự nhiên trong hoàng triều, ngay cả tông sư cũng không đuổi kịp hắn.

Cho nên, Đoạn Đầu Thủ Cừu Doãn nhất định không đuổi kịp!

An Lộc Sơn nhìn có chút sốt ruột, lớn tiếng hô: "Đừng để ý tới hắn, bắt giặc trước bắt vương, bắt lấy hôn quân tất cả đều dễ nói chuyện!"

Cuối cùng Đoạn Đầu Thủ Cừu Doãn cũng ngừng tay, không vui hừ một tiếng nói: "Nói có lý!"

"Chờ bổn tọa tháo đầu tên hôn quân kia xuống, ta sẽ tìm các ngươi tính sổ!"

Sau đó quay đầu, hướng trên thành lầu giết tới.

Mọi người kinh hãi: "Bảo vệ! Mau hộ giá!"

Lưu công công, Vương Kim Hải hai vị tiên thiên ngăn ở phía trước.

"Mau yểm hộ bệ hạ rút lui!"

Hai người Âu Dã Tử và Diệu Thủ Không Không bay vọt trở về.

Trong đó Diệu Thủ Không Không bay đã đi tới bên người Lâm Bắc Phàm, chỉ cần tình huống không ổn lập tức mang theo Lâm Bắc Phàm chạy trối chết.

Còn có đám người Bạch Trúc, Tửu Kiếm Tiên đang đối địch, tất cả đều bỏ qua đối thủ của mình, vội vàng chạy về.

"Đừng làm bệ hạ bị thương!"

"Đoạn Đầu Thủ Cừu Doãn, ngươi là cường giả Tiên Thiên, ra tay với người trói gà không chặt, là anh hùng hảo hán gì chứ?"

"Có chuyện gì thì cứ nhằm vào ta, ta đỡ lấy hết!"

Đoạn Đầu Thủ Cừu Doãn càn rỡ cười lớn: "Các ngươi ai cũng không ngăn nổi bổn tọa! Đầu của vị hôn quân kia, ta nhất định phải lấy, ai tới cũng vô dụng! Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật..."

Trong nháy mắt, đã vượt qua hơn trăm trượng, cách thành lâu không đến ba mươi trượng.

Đám người An Lộc Sơn, Sử Tư Minh thấy được hy vọng thắng lợi.

Trong lòng đám người Sài Ngọc Tâm, Bạch Trúc tràn ngập lo lắng.

Diệu Thủ Không Không vội la lên: "Bệ hạ, ta mang người đi thôi, người nắm chặt lấy!"

Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói: "Không vội, hắn chuẩn bị chết!"

Diệu Thủ Không Không không khỏi sửng sốt: "Hả?"

Vừa dứt lời, một lớp kiếm khí từ trên trời giáng xuống!

Tuy nói là lớp kiếm khí, nhưng lớp kiếm khí này đến vô ảnh, đi vô tung, căn bản không có người nhìn thấy!

Ngay cả Đoạn Đầu Thủ Cửu Doãn cũng chỉ mơ hồ thấy được một vệt sáng bay về phía hắn!

Hắn cảm nhận được nguy cơ, muốn trốn tránh, sau đó...

Không có sau đó!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đoạn Đầu Thủ Cửu Doãn đang hướng thành lâu đánh tới, không ngờ đầu lại rơi ra!

Thân thể tiếp tục vọt tới phía trước, đầu lại bay ngược ra sau.

Cái đầu bất quy tắc kia vừa lăn lộn vừa chảy màu nóng, sau đó bịch một tiếng rơi trên mặt đất.

Mà thân thể đứt đầu kia dựa theo quán tính xông lên thành lâu, cũng bịch một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, phảng phất đang tỏ vẻ sám hối!

Tình cảnh này khiến mọi người kinh sợ!

Vạn vật yên tĩnh!

Mọi người khiếp sợ nhìn về phía đầu lâu chết không nhắm mắt trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua thân thể đang quỳ trên tường thành, vị đại cao thủ tiên thiên ngự khí đỉnh phong này, cứ như vậy mà xong đời sao?

Bị người ta dùng một chiêu miểu sát?

Nhưng hắn đã mạnh như vậy, ai có thể miểu sát hắn?

Chẳng lẽ là Tông Sư!!!

Cũng chỉ có tông sư mới có thực lực miểu sát kẻ thù!

Đại Hạ, lại mời tông sư tới!

Thật là khủng khiếp!!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm hô to: " Đoạn Đầu Thủ Cửu Doãn đã

Đám người Tửu Kiếm Tiên, Diệu Thủ Không Không kịp phản ứng, đáp: "Vâng, bệ hạ!"

Sau đó tiếp tục giết về phía đối thủ cũ.

Thế nhưng, đám người An Lộc Sơn, Sử Tư Minh đã sợ tới mức tim đập nhanh, không còn lòng dạ nào tái chiến nữa.

Nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: "Chạy mau!"

Sau đó chạy trốn tứ tán.

"Như Lai Thần Chưởng!"

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy đại chưởng Phật quang phổ chiếu.

Những cao thủ Tiên Thiên bốn phía chạy trốn đều quay về như vỗ ruồi.

"Bọn chúng trốn không thoát đâu, các ngươi có thù báo thù, có oán báo oán đi!"

Đám người Tửu Kiếm Tiên mừng như điên: "Tạ ơn bệ hạ!"

Vì vậy, đại chiến Tiên Thiên tiếp tục.

Một bên là không ham chiến, sĩ khí đại giảm, chiến lực giảm mạnh.

Một bên khác có tông sư tọa trấn, sĩ khí tăng vọt, chiến lực xông tận chín tầng trời, giết cho đối phương hồn vía lên mây.

Sau đó không lâu, Bạch Trúc kết thúc chiến đấu đầu tiên, chém xuống tam đầu.

Tiếp theo là Tửu Kiếm Tiên, một mình hắn giết bốn người, báo một phần thù, phi thường cao hứng uống rượu ngon.

Cuối cùng chỉ có hai người An Lộc Sơn và Sử Tư Minh còn sống.

Nhưng hai người bọn họ đều bị phế bỏ võ công, áp giải tới trước mặt Lâm Bắc Phàm vấn tội.

"Bệ hạ thứ tội, vi thần bị những gian tặc kia đầu độc, tiền tài che mắt, cho nên mới làm ra chuyện mưu phản như vậy, đây cũng không phải là điều thần muốn! Thần đã biết sai rồi, xin bệ hạ cho ta một con đường sống đi!"

"Cầu ngươi ngoài vòng pháp luật khai ân đi, ta dập đầu cho ngươi! Ta dập đầu cho ngươi!” Hai tên loạn thần tặc tử quỳ trên mặt đất khóc rống lên.

Lúc trước hung hăng cỡ nào, hiện tại có bấy nhiêu hèn mọn.