"Tội thứ nhất, bất hiếu!"
Lâm Bắc Phàm quát to: "Thiên Địa Quân Thân Sư! Những binh lính các ngươi vốn đều là lưu dân, ăn bữa hôm lo bữa mai, là trẫm chiêu mộ các ngươi nhập ngũ, cung cấp quân lương và lương thực cho các ngươi, trẫm chính là cha mẹ áo cơm của các ngươi!"
"Nhưng mà, các ngươi không nghĩ tới ân tình của cha mẹ, đi theo gian nhân khởi binh, giết cha giết mẹ! Hổ dữ còn không ăn thịt con, các ngươi so với hổ còn không bằng, cầm thú còn có lương tâm hơn các ngươi!"
Đám phản quân này vừa nghe vậy, thầm nói một tiếng đúng nha!
Cho bọn họ quân lương chính là bệ hạ, cho bọn họ lương thực ăn cũng là bệ hạ!
Nói cách khác, bệ hạ chính là cha mẹ cơm áo của bọn họ, là cha mẹ tái sinh của bọn họ!
Nhưng bây giờ bọn họ lại cầm đao thương lên giết cha giết mẹ, khác gì cầm thú?
Phi! Cầm thú còn có lương tâm hơn cả bọn hắn!
"Tội thứ hai, bất trung!"
Lâm Bắc Phàm giang tay ra, tiếp tục quát mắng: "Trẫm là vua của một nước, đứng đầu thiên hạ! Các ngươi tắm trong ân vua, hưởng thụ hoàng lộ nhưng không trung quân ái quốc, không cảm tạ ân đức, phạm tội làm loạn!"
"Một kẻ bất trung như vậy, tru di cửu tộc cũng không quá đáng! Hậu quả nghiêm trọng như thế, nhưng các ngươi vậy mà không nghĩ cho đời sau thân bằng của mình, bất cần khởi nghĩa, thấy lợi tối mắt!"
"Một kẻ bất trung bất trí như vậy, thật không biết các ngươi còn bộ mặt nào sống tạm trên đời?"
Đám phản quân vừa nghe vậy, bệ hạ mắng đúng nha!
Biết rõ đây là chuyện giết đầu rơi đầu, là một người phải suy nghĩ nhiều mới được, nhưng lúc ấy bọn họ không chút do dự mà đi theo làm, thật sự là bị lừa cho phát ngu, trong lòng đã bị chính mình hại chết!
"Tội thứ ba, bất nhân bất nghĩa!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Từ khi trẫm chấp chính tới nay, tứ hải thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp! Thế nhưng, các ngươi vì để thực hiện dã tâm của mình, cực kì hiếu chiến, khởi binh phạt Hạ, để dân chúng lê dân bị vây trong nước sôi lửa bỏng!"
"Tam đại tội này, vi phạm đạo hài hòa của thiên địa, thiên địa bất dung! Loại người bất hiếu bất trung bất nhân bất nghĩa, càng không được thiên địa thích! Cho nên, các ngươi sở dĩ biến thành dạng này, hoàn toàn là gặp báo ứng!"
"Là các ngươi đắc tội với trời xanh, gieo gió gặt bão!!!"
"Là các ngươi đi ngược ý trời, trừng phạt đúng tội!!"
Mỗi câu nói của Lâm Bắc Phàm đều vô cùng hùng hồn, dõng dạc!
Trong thời đại này, dân chúng tầng dưới chót vốn đã khá là mê tín phong kiến.
Nhớ tới khổ nạn những ngày này mình trải qua và gặp phải, phảng phất như ứng với lời của Lâm Bắc Phàm. Sở dĩ rơi vào kết cục hôm nay, hoàn toàn là gieo gió gặt bão, trừng phạt đúng tội!
Nghĩ đi nghĩ lại, không ngờ lại sụp đổ khóc rống lên!
"Ta sai rồi, ta thật sự không muốn như vậy nữa!"
“Tất cả mọi chuyện đều là An Lộc Sơn ép chúng ta làm như vậy, chúng ta không thể không theo!”
"Ta thật sự không nghĩ tới nghĩa khí! Cái gì ta cũng không rõ ràng liền bị buộc vào tròng, hiện tại ta cũng rất hối hận!"
"Ta thật sự không muốn tiếp tục như vậy nữa, ta không muốn chết đâu!"
"Hiện tại ta biết sai rồi, xin bệ hạ tha mạng!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Thả vũ khí xuống, quỳ xuống đầu hàng, còn có thể khoan hồng! Nếu không, chính trẫm có thể tha cho các ngươi, trời cao cũng sẽ không tha cho các ngươi!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy thanh âm ào ào, phản quân lần lượt quỳ xuống.
“Ta đầu hàng! Ta đầu hàng!” Quỳ sụp xuống, vô cùng chỉnh tề.
"Còn các ngươi nữa, binh lính Đại Nguyệt!"
Trong giọng nói của Lâm Bắc Phàm mang theo cảnh cáo mãnh liệt: "Các ngươi định ngoan cố chống lại trẫm sao? Trẫm thành toàn cho các ngươi!"
Vung phất tay, các binh sĩ trên tường thành lập tức kéo cung, nhắm ngay binh lính Đại Nguyệt.
Binh lính của Đại Nguyệt đều luống cuống.
"Chúng ta cũng không đánh, chúng ta đầu hàng!"
"Hiện tại chúng ta căn bản là đánh không thắng!"
"Chắc chắn chúng ta cũng bị ông trời trừng phạt rồi, nếu đánh tiếp chắc chắn sẽ tự chịu diệt vong!"
"Ta còn muốn sống nữa, xin bệ hạ tha mạng!"
Lâm Bắc Phàm quát lớn: "Lúc này không quỳ, còn đợi khi nào?"
Chỉ nghe thấy âm thanh rầm rầm, đám binh lính của Đại Nguyệt cũng nhao nhao quỳ rạp xuống, đầu hàng.
Văn võ bá quan đều trợn tròn mắt!
Bệ hạ nói dăm ba câu, đã làm trăm vạn đại quân đầu hàng!
Đám đại tướng quân An Lộc Sơn, Sử Tư Minh cùng với Đại Nguyệt đều trợn tròn mắt!
Vị hôn quân này, thế mà chỉ dùng vài câu đã khiến đại quân bọn họ vất vả khổ cực bồi dưỡng ra được tạo phản rồi!
Nhất là An Lộc Sơn, nhìn thấy binh mã chính mình hao hết tâm tư bồi dưỡng ra, trong chớp mắt đã quỳ rạp trước mặt địch nhân của mình, tạo phản triệt để như thế, không khác gì một cái tát đập vào mặt hắn!
Đây là phủ định hết thảy mọi cố gắng của hắn!
Cũng là sự châm chọc cay độc đối với mộng Hoàng Đồ Bá Nghiệp của hắn!
An Lộc Sơn thẹn quá thành giận quát: "Không được quỳ! Các ngươi đứng lên cho ta!"
"Ta mới là chủ nhân của các ngươi, muốn quỳ cũng phải quỳ với ta chứ không phải cái tên hôn quân kia!"
Nhưng lúc này không ai để ý tới hắn nữa.
Lâm Bắc Phàm đắc ý cười ha hả: "Thiên đạo ở chỗ ta! Thiên ý ở trên người ta!"
"Trời phù hộ bệ hạ!"
Bách Quan cùng hô.