TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 187: Bắt lại Hoàng Đế Đại Nguyệt, cướp bóc Đại Nguyệt (1)

Lúc này, đám người Sài Ngọc Tâm, Vương Kim Hải đã suất lĩnh đại quân bốn mươi vạn giết vào trong phạm vi Đại Nguyệt, đang chuẩn bị công chiếm tòa thành trì thứ nhất.

"Thành này tên là Lạc Hà thành, có thể nói là một thành thị quan trọng ở biên giới Đại Nguyệt!"

Sài Ngọc Tâm cưỡi trên con ngựa cao, chỉ thẳng vào thành trì trước mặt, nói: "Theo ý của bệ hạ, chuyến này chúng ta lấy cướp đoạt làm chính! Một đường công thành đoạt tất cả tài sản trong thành!"

"Trận thứ nhất này, bắt đầu từ đây thôi!"

" Sài tướng quân, nhiệm vụ này hết sức đơn giản!"

Vương Kim Hải cười nói: "Chúng ta có bốn mươi vạn đại quân, còn có ba vị hào kiệt Tửu Kiếm Tiên, Diệu Thủ Không Không, Bạch Trúc tương trợ, há có lý không thắng?"

"Được!"

Sài Ngọc Tâm lớn tiếng kêu lên, nhưng nàng ta cũng tràn đầy tự tin.

Đang chuẩn bị xua quân tấn công thành, Tửu Kiếm Tiên lại kêu lên một tiếng: "Chư vị chậm đã!"

"Tửu Kiếm Tiên, ngươi có gì muốn nói?"

Ánh mắt mọi người đều nhìn tới, Tửu Kiếm Tiên uống một ngụm rượu, cười ha hả: "Nếu đã đến rồi, lão phu sẽ xuất ra một phần lực! Kiếm tới!"

Theo tiếng hô to của hắn, Kiếm Cương phía sau hắn bay ra.

Ở trên không trung đánh một vòng, hóa thành một đạo cầu vòng màu trắng, thẳng tắp bắn về phía cửa thành Lạc Hà.

Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, cửa thành bị phá!

Tinh thần Sài Ngọc Tâm chấn động: "Cửa thành đã bị phá! Các binh sĩ huynh đệ Đại Hạ theo bản tướng quân giết vào thành!"

"Giết!!!"

Bốn mươi vạn đại quân hưng phấn giết vào trong thành.

Chính là như thế, bởi vì có ba vị cường giả Tửu Kiếm Tiên, Diệu Thủ Không Không, Bạch Trúc mở đường, Đại Hạ có bốn mươi vạn binh mã một đường quá quan trảm tướng, công thành đoạt đất, nhắm thẳng vào kinh thành Đại Nguyệt.

Đại Nguyệt thành, trong hoàng cung, Hoàng Đế Đại Nguyệt đang tổ chức khẩn cấp triều hội.

"Các vị ái khanh, bốn mươi vạn binh mã Đại Hạ đã giết tới, quốc thổ nhanh chóng thất thủ, tình thế vô cùng nguy cấp! Các vị ái khanh, có diệu kế gì giải quyết nguy hiểm của Đại Nguyệt ta không?"

Trong lòng Hoàng Đế Đại Nguyệt đã hoảng hốt thành chó, nhưng không thể không làm bộ bình tĩnh được.

"Bệ hạ, hiện giờ binh lực quốc ta cũng chỉ còn lại ba mươi vạn, ít hơn Đại Hạ năm vạn! Đại bộ phận binh mã lại phân bố khắp các nơi trong cả nước, quá phân tán, muốn điều động hết sức không dễ!"

"Hơn nữa, cường giả Tiên Thiên của bọn họ hơn xa chúng ta! Tuy rằng, bọn họ chỉ phái ra năm vị Tiên Thiên, thế nhưng có ba vị hình như đã đạt đến cấp bậc Cương Khí, nguồn sức mạnh này chúng ta không thể địch lại!"

"Đúng vậy, quân ta kém quá xa!"

"Lại thêm quân đội của ta vừa mới đại bại, sĩ khí vô cùng sa sút, căn bản không có biện pháp chống cự lại thế tới rào rạt của Đại Hạ quân!"

"Bệ hạ, vi thần thật sự không có cách nào, xin Bệ hạ thứ tội!"

Hoàng Đế Đại Nguyệt càng nghe càng phiền, cả giận nói: "Đủ rồi! Trẫm bảo các ngươi đưa phương pháp giải quyết, chứ không phải cho trẫm thêm ngột ngạt! Hiện tại tiền tuyến hết sức khẩn cấp, trẫm cho các ngươi thời gian nửa nén nhang, nếu như nghĩ không ra biện pháp giải quyết, toàn bộ cách chức!"

Như vậy, dưới sự bức bách của Hoàng Đế, cuối cùng bọn hắn cũng nghĩ ra một biện pháp.

Đầu tiên, đem binh mã các nơi triệu hồi trở về, không làm ra hi sinh vô vị.

Sau đó tập trung tất cả lực lượng, lấy bờ sông Sở Hà làm ranh giới, chống lại mười vạn đại quân của Đại Hạ.

Đồng thời, còn phải thỉnh cầu thế gia viện trợ.

Kể từ đó, hẳn là có thể ngăn cản binh mã Đại Hạ.

Thế là, Đại Hạ quân công thành càng thêm tuỳ ý, không gặp phải bất kỳ lực phản kháng nào.

Sài Ngọc Tâm nhìn rõ tâm tư của đối phương, cười nói: "Xem ra những thành thị này đã bị bọn họ bỏ qua rồi! Đại Nguyệt muốn tập trung tất cả binh lực chiến một trận với chúng ta!"

Vương Kim Hải gật đầu, kiêu ngạo cười nói: "Không sai, đây cũng là biện pháp mà bọn họ không thể không làm! Bởi vì Đại Hạ chúng ta binh hùng tướng mạnh, còn có cao thủ hộ đạo, khí thế hung hăng quét ngang ngàn quân, không thể ngăn cản! Đại Nguyệt binh vừa yếu vừa phân tán, chỉ khi tập trung lại mới có thực lực phân cao thấp với chúng ta!"

"Tiến lên hết tốc lực đi, không cho bọn hắn cơ hội tập trung binh lực!"

Sài Ngọc Tâm hô to.

"Vâng, tướng quân!"

Tốc độ binh mã của Đại Hạ càng nhanh hơn.

Trong vòng một ngày đã hạ xuống bảy tòa thành thị, nhắm thẳng vào Đại Nguyệt kinh thành.

Mà Lâm Bắc Phàm thì ở phía sau, thông qua đế quốc sa bàn nhanh chóng vận chuyển tài nguyên.

"Núi quặng sắt, là của trẫm!"

"Mỏ đá vôi, cũng là của trẫm!"

"Núi bạc, hắn là của trẫm!"

"Đều là đồ tốt, toàn bộ đều thuộc về trẫm!"

Lâm Bắc Phàm vừa vận chuyển vừa cười không ngậm miệng lại được: "Đại Nguyệt này không hổ là đại quốc, không chỉ đất đai càng thêm màu mỡ, hơn nữa tài nguyên càng phong phú! Nhưng hiện tại tất cả đều hời cho trẫm! Hy vọng đám người Ngọc Tâm đánh nát cả Đại Nguyệt, không được bỏ qua một tấc đất nào, như vậy trẫm sẽ kiếm lớn rồi! Ha ha..."

Đám người Sài Ngọc Tâm vui vẻ tiến nhanh vào, Lâm Bắc Phàm ở phía sau cũng rất vui vẻ.

Duy chỉ có Hoàng Đế Đại Nguyệt là vô cùng không vui.

Bởi vì mỗi ngày hắn vừa mở mắt, liền nghe được tin tức quốc thổ thất thủ, nếu không phải mất đi tòa thành này, thì chính là tòa thành kia bị mất đi, giống như là cắt thịt trên người hắn, khiến cho tâm tình của hắn vô cùng tệ hại.