TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 180: An Lộc Sơn lập nghiệp chưa bao lâu, nửa đường ngàn quân chết đói!!! (3)

An Lộc Sơn quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau phái người đi tìm dược liệu, nấu thuốc chữa trị bệnh của bọn họ? Ngoài ra còn có lương thực, tìm lương thực làm chủ!"

"Vâng, tướng quân!"

Cho nên ngày thứ tư này, trăm vạn đại quân nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, không tiếp tục hành quân.

Tiếp theo, tiểu đội tìm lương thực lại trở về, bọn họ không chỉ không tìm được lương thực mà ngay cả dược liệu cũng không tìm được.

Khí tức tuyệt vọng lan tràn đến toàn quân, mọi người đều phi thường hoảng sợ.

"Ta còn trẻ, ta không muốn chết nha!"

"Chắc chắn là chúng ta đã làm chuyện gì đó khiến người người oán trách, cho nên ông trời mới trừng phạt chúng ta như vậy!"

"Ngươi nói đúng, trận chiến này vốn không nên đánh!"

"Ta phải về! Ta không muốn chịu chết!"

"Trốn đi, tiếp tục đánh nữa chúng ta đều sẽ chết!"

An Lộc Sơn canh giữ ở cửa thành, chém liên tục mấy chục tên đào binh, hét lớn: "Ai đang trốn? Ai dùng yêu ngôn mê hoặc chúng? Đều cút về cho bổn tướng quân! Nếu còn không nghe khuyên, lão tử tự mình động thủ đưa các ngươi quy Tây!"

Như vậy, cuối cùng tạm thời trấn áp lại toàn quân.

Như thế đến ngày thứ năm, toàn quân tiếp tục chịu đói, người lây nhiễm phong hàn càng nhiều, đã đạt đến ba mươi vạn.

Trong thành, khắp nơi đều là tiếng ho khan.

Vào lúc này, đã có người bắt đầu bệnh chết.

An Lộc Sơn thấy cảnh này thì vô cùng đau lòng.

Đại quân của hắn xem như bị phế rồi!

Một nhánh đại quân như vậy, đừng nói trăm vạn, coi như là ngàn vạn, cũng đánh không thắng được 50 vạn tinh binh triều đình, hắn hiện tại sợ nhất, chính là binh mã triều đình đột nhiên đánh tới.

Trăm vạn đại quân của hắn căn bản là không có sức chống đỡ.

Chẳng lẽ đại nghiệp của hắn cứ như vậy mà xong sao?

Còn chưa đánh tới kinh thành, cũng không làm bị thương một cọng tóc gáy của vị hôn quân kia, chỉ có mình xong đời thôi sao?

An Lộc Sơn thật sự không cách nào chấp nhận sự thật này!

"Không! Ta còn chưa thua! An Lộc Sơn ta sao có thể thua được?"

Hai mắt An Lộc Sơn tràn đầy điên cuồng: "Cho dù chôn cả trăm vạn đại quân này vào, ta cũng phải ngồi lên hoàng vị chí cao vô thượng kia, nếm thử tư vị làm Hoàng Đế!"

Lập tức ra lệnh: "Thổi kèn lệnh, lập tức xuất phát!"

Sử Tư Minh do dự: "Nhưng thưa đại ca, các tướng sĩ..."

An Lộc Sơn giận dữ hét lên: "Không nghe thấy mệnh lệnh của ta sao, lập tức xuất phát, không được sai sót!"

"Vâng, đại ca!"

Sử Tư Minh bất đắc dĩ đáp.

Thế nhưng Lưu tướng quân của Đại Nguyệt lại có ý kiến khác.

"Hiện tại xuất binh ư? Không được! Ngươi nhìn binh lính của chúng ta đi, không chỉ đói meo, hơn nữa còn lây nhiễm phong hàn, căn bản là không có biện pháp hành quân đánh trận!"

"Ngươi không suy nghĩ cho binh lính của mình, ta còn phải chịu trách nhiệm cho binh lính của ta!"

"Lưu tướng quân, ngươi xem bây giờ chúng ta còn có đường lui sao?"

An Lộc Sơn chịu đựng lửa giận nói: "Đám tướng sĩ không phải đói kHWvMrGRkṤhát thì là sinh bệnh, chiến lực mười phần không còn một! Tình huống này một khi bị triều đình biết được, nhất định sẽ dẫn binh đánh tới, chúng ta căn bản là không có sức chống đỡ!"

"Cho nên, ở lại đây cũng chỉ là chờ chết mà thôi! Hiện tại chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có một đường đi tới tối! Chỉ có một đường đánh tới kinh thành, mới có hi vọng sống sót! "

"Ở đây chúng ta không tìm thấy lương thực, nhưng chắc chắn sẽ có ở kinh thành! Chỗ chúng ta không có dược liệu chữa bệnh cho các binh sĩ, nhưng kinh thành nơi đó chắc chắn sẽ không thiếu!"

"Chỉ cần đánh rơi kinh thành, tất cả mọi vấn đề đều không thành vấn đề!"

Lưu tướng quân Đại Nguyệt suy tư một phen, cảm thấy đối phương nói rất có lý. Vì vậy tập kết binh mã, lại một lần nữa xuất phát.

Lúc này, đại quân lại một lần nữa xuất phát, lộ ra tử khí âm trầm.

Thoạt nhìn cũng không giống đi đánh trận mà giống như là đi chịu chết.

Dọc theo đường đi có rất nhiều người ngã nhào, không ai đứng dậy nổi.

An Lộc Sơn thấy cảnh này cực kỳ đau lòng nhưng chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy, thúc giục: "Mọi người tiếp tục đi, tăng tốc độ! Đến tòa thành tiếp theo sẽ có lương thực ăn! Nơi đó còn có đủ dược liệu, cam đoan có thể trị khỏi bệnh trên người các ngươi!"

"Hy vọng ở ngay phía trước, mọi người không thể bỏ cuộc!"

Lúc này, một tên binh sĩ bịch một tiếng quỳ sụp xuống, vô lực nói: "Tướng quân, ta thật sự không đi nổi nữa... "

"Đi không được cũng phải đi, ngươi không thấy mọi người đều đang đi sao?"

"Nhưng ta thật sự không đi nổi nữa, ta mệt quá..."

An Lộc Sơn nổi giận: "Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ đánh chết ngươi!"

"Vậy ngươi đánh chết ta cũng được!"

"Được, vậy ta liền đánh chết ngươi!"

An Lộc Sơn rút ra một cái roi, dùng sức quất vào lưng binh sĩ kia, đánh cho da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ.

Nhưng lúc này, vị binh sĩ kia lại hồi quang phản chiếu đứng lên, phát ra tiếng gào thét khàn cả giọng: "Tướng quân Vô Đạo, muốn ép chết chúng ta, chúng ta chạy đi, nếu còn không chạy sẽ chết toàn bộ!"

"Chạy đi!"

"Ta không muốn ở lại chỗ này nữa!"

"Ta muốn về nhà!"

Mọi người giải tán, tứ tán né tránh.

An Lộc Sơn nổi giận: "Ai dám trốn? Tất cả đều bắt về cho ta! Nếu phản kháng, giết toàn bộ!"

Vì vậy, An Lộc Sơn triển khai cuộc tàn sát đào binh đẫm máu.

Giết mấy ngàn người như vậy mới khiến mọi người kinh sợ, ổn định đội ngũ lại.

Thế nhưng, thần sắc tôn kính của đám binh lính khi nhìn An Lộc sơn không còn nữa, ngược lại tràn đầy tức giận cùng oán than, giận lại không dám nói gì.

Nhưng An Lộc Sơn đã không lo được nhiều như vậy.

Từ khi đi lên con đường mưu phản này, hắn chỉ có thể một đường đi tới cuối.

Người khác oán giận hắn cũng được, dù hận hắn cũng không dao động được tâm địa sắt đá của hắn.

Chỉ cần có thể thực hiện chí hướng lớn lao của mình, có hi sinh nhiều hơn nữa cũng đáng giá.

"Tiếp tục xuất phát! Ai còn làm dao động lòng quân, ai lại làm đào binh, lão phu nhất định chém không tha!"

Như vậy, đại quân tiếp tục xuất phát.

Như vậy, trải qua thời gian ba ngày, trăm vạn đại quân trả giá cực lớn, tổn thất hai mươi vạn binh, cuối cùng cũng tới kinh thành.

Nhìn kinh thành xa xa, An Lộc Sơn thở dài một hơi: "Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi!"

Trong hoàng cung.

Tướng sĩ báo cáo khẩn cấp: "Khởi bẩm bệ hạ, nghịch thần tặc tử An Lộc Sơn, Sử Tư Minh suất lĩnh phản quân đã chạy tới kinh thành, trước mắt ở ngoài thành cách ba mươi dặm!"

Lâm Bắc Phàm đứng dậy, mỉm cười: "Nếu đã đến rồi thì chúng ta cùng đi nghênh đón An tướng quân! Lâu ngày như vậy, trẫm vô cùng nhớ nhung!"