TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 176: An Lộc Sơn mưu phản, trăm vạn đại quân ép thẳng kinh thành (2)

Rất nhanh thời gian ngày tết đã trôi qua.

Mọi người bắt đầu làm công việc rồi, khai hoang làm ruộng, đào khoáng xây nhà, xây dựng hoàng cung, dệt vải triều đình lại tiếp tục vận chuyển với tốc độ cao.

Lúc này, nội các đã xây dựng xong, bắt đầu giúp Lâm Bắc Phàm chia sẻ lo lắng, để hắn có thể từ trong quốc vụ rút mình ra, hưởng thụ cuộc sống thật tốt.

Hộ Bộ Thượng thư Hoà Thân sai người tạo thành một đội khảo sát, đi đến quốc gia khác thuê nhân tài đúc thuyền.

Đồng thời, tổ chức mấy vạn công nhân, bắt đầu kiến tạo đường xi măng.

Bắt đầu xây dựng từ kinh thành, sau đó dẫn tới các thành thị.

Lễ Bộ Thị Lang Lý Lâm Phủ cũng bắt đầu bận rộn, tổ chức khoa cử thi cử, tuyển chọn nhân tài cho quốc gia.

Lúc này, Đại Hạ đã không còn là tiểu quốc trước kia nữa.

Mới một năm, từ một quốc gia nhỏ ăn bữa hôm lo bữa mai, thành một đại quốc gia diện tích hơn 80 vạn dặm, nhân khẩu tiếp cận ngàn vạn, thể hiện ra tiềm lực phi phàm.

Rất nhiều người đọc sách đều nóng lòng muốn thử, không ngại xa xôi ngàn dặm đi tới Đại Hạ thi đậu công danh, triển khai sở học.

Lúc này, trấn quốc tướng quân An Lộc Sơn đã trở về.

"Đại ca, tình huống thế nào?"

Sử Tư Minh tò mò hỏi.

An Lộc Sơn vui mừng ra mặt nói: "Bệ hạ vẫn sủng hạnh ta như trước! Ta tự ý trở về không chỉ không trừng phạt ta, mà còn mời ta tham gia tiệc rượu cực lạc, đánh trống bầu bạn với ta!"

Sử Tư Minh nắm chặt nắm đấm, kích động nói: "Thật tốt quá! Như vậy đại nghiệp mới có khả năng!"

An Lộc Sơn vui vẻ nói: "Không sai! Bệ hạ không có phòng bị đối với chúng ta, một khi khởi binh tất nhiên có thể thế như chẻ tre đánh tới kinh thành, thay đổi triều đại, hoàng bào gia thân!"

"Vậy thì chúc mừng An tướng quân, đăng cơ làm Hoàng Đế, chỉ cần một ngày là xong!"

Đám thế gia chúc mừng.

An Lộc sơn cười ha hả, thần thái hưng phấn.

Cười xong, quan tâm hỏi: "Chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi, các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

"Chúng ta cũng không sai biệt lắm! Đại Nguyệt đã phái ra năm mươi vạn binh mã, ước chừng sau năm ngày là có thể chạy tới Mạc Bắc, cùng An tướng quân tập hợp! Đến lúc đó, tập kết trăm vạn hùng binh, tất nhiên có thể đánh thẳng tới kinh thành!"

"Binh mã đã đủ rồi, chẳng qua phương diện Tiên Thiên cường giả như thế nào?"

An Lộc Sơn tiếp tục nói: "Ở Đại Hạ hiện tại có cha con Sài Ngọc Lang, Lưu công công, Tửu Kiếm Tiên, Diệu Thủ Không Không, Âu Dã Tử cùng với một vị nữ sát thủ tên là Bạch Trúc, tổng cộng bảy vị cường giả Tiên Thiên, bây giờ đã khác xưa!"

"Mặt khác, sau lưng bọn họ còn có một vị cao thủ Kiếm đạo, rất có thể đã đạt tới cấp bậc ngự khí! Nếu những người này không giải quyết, cho dù chúng ta đánh tới kinh thành cũng vô dụng thôi!"

Điều khiến An Lộc Sơn kiêng kị nhất chính là vị cao thủ kiếm đạo thần bí kia.

Không hề lộ diện mà chỉ có thể chém giết năm vị cường giả Tiên Thiên, khiến cho trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Nếu như không giải quyết người này, hoàng đồ bá nghiệp của hắn sẽ không thể nào nói tới.

"Những vấn đề mà ngươi nói, chúng ta đều đã cân nhắc!"

Một người thế gia trong số đó cười nói: "Tam đại thế gia chúng ta, một nhà phái ra hai vị Tiên Thiên, ước chừng phái ra ba vị, cộng lại đã đạt tới chín vị! Hơn nữa hai vị tướng quân các ngươi, tổng cộng có mười một vị Tiên Thiên!"

"Mặt khác, chúng ta còn phải trả một cái giá cực lớn để mời được một vị cường giả tới! Thực lực của hắn đã sớm đạt đến bậc Ngự Khí đỉnh phong, chỉ cách tông sư có một bước ngắn, vô cùng cường đại!"

"Để hắn ra tay, vị cao thủ kiếm đạo sau lưng Đại Hạ kia cũng sẽ ôm hận toi đời tại chỗ!"

Mọi người nhìn nhau, nở nụ cười đắc ý.

An Lộc Sơn hăm hở: "Được! Vậy chúc chúng ta mã đáo thành công!"

Ngày hôm đó, An Lộc Sơn liền báo cáo triều đình, căn cứ theo tin tức trinh sát nhận được, Đại Nguyệt quốc đã phái năm mươi vạn đại quân, năm ngày sau sẽ đến Mạc Bắc, đại chiến hai nước dường như không thể tránh khỏi.

Lâm Bắc Phàm quan tâm hỏi, có cần dùng binh lực trợ giúp không?

An Lộc Sơn tự tin tỏ vẻ không cần, y suất lĩnh năm mươi vạn Trấn Bắc Quân, hoàn toàn có thể bảo vệ quốc môn.

Lâm Bắc Phàm lại tỏ vẻ tin tưởng năng lực của An tướng quân.

Chẳng qua, vì giảm bớt thương vong không cần thiết, vẫn là triệt hồi người khai hoang đồng ruộng ở Trấn Bắc bên đó về .

Thao tác này vô cùng hợp lý, An Lộc Sơn không nghi ngờ gì.

Đến ngày hôm sau, An Lộc Sơn lại một lần nữa báo cáo triều đình, năm mươi vạn binh mã của Đại Nguyệt quốc đã tới gần An thành, cách Mạc Bắc không đến hai trăm dặm, ước chừng bốn ngày nữa sẽ đến Mạc Bắc.

Lâm Bắc Phàm lại tỏ vẻ, tin tưởng thực lực của An tướng quân.

Đến ngày thứ ba, An Lộc sơn lại một lần nữa báo lại triều đình...

Ngày thứ tư cũng vậy.

Biểu hiện vô cùng tự tin, hơn nữa còn trung thành.

Nhưng mà đến ngày thứ năm, Đại nguyệt quân đã tới Mạc Bắc, đại chiến hai nước vừa diễn ra đã khiến biên giới thập phần căng thẳng, thế nhưng An Lộc Sơn không còn truyền tin tức về nữa.