Người đàn ông nói những lời này tuy rằng mỉm cười nhưng những người đang ăn lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Lâm Cố Uyên lúc này ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó cúi đầu cắn một miếng thịt thú, dứt khoát đứng dậy chạy ra khỏi nhà ăn.
Những tân binh khác thấy vậy, cũng đều miễn cưỡng ăn thêm vài miếng rồi bỏ đồ ăn xuống, sau đó chịu đựng cơn đói chạy theo Lâm Cố Uyên ra ngoài.
Thảm nhất là một tân binh vừa mới trèo xuống từ lưới thép, chân trước mới bước vào nhà ăn, đã nghe thấy lời nói của người đàn ông đeo huy hiệu đại bàng bạc, cơ thể vừa thả lỏng lại căng thẳng, biểu cảm muốn khóc không ra nước mắt nhưng vẫn theo mọi người quay lại.
Lâm Cố Uyên lướt qua hắn, nghe thấy tiếng lẩm bẩm tuyệt vọng của tân binh này: