" Lôi Đình, ngươi cân nhắc thế nào rồi? Có muốn theo ta không?"
"Ngươi xứng sao?"
"Bây giờ ngươi tay trói gà không chặt, không có ta thì ngươi muốn sống sót ở đây cũng khó." Phong Kỳ thêm một đoạn củi vào đống lửa, sau đó liếc nhìn Lôi Đình.
Giọng nói của hắn vừa dứt, từ xa vọng lại tiếng gầm rú của quái vật.
Ngẩng đầu nhìn bóng dáng bộ xương đang đi lại ở đằng xa, vẻ mặt của Lôi Đình lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn một chút nhưng vẫn không phục: