Minh thị nhìn đứa con ngã xuống, cả người mụ ta tê liệt ngã trên mặt đất... Nói thật, mụ ta nằm mơ cũng không ngờ, vào thời khắc vừa rồi, đứa con trai ruột của mình lại không chút do dự nói mụ ta là chủ mưu... Thậm chí như một con chó điên cắn loạn... Ngay cả cữu cữu ruột của hắn cũng bị lôi vào!
Minh thị không dám tin đây chính là đứa con trai ưu tú nhất trong mắt mình, hắn ngay cả dũng khí thản nhiên đối mặt với cái chết cũng không có... Tại sao mình lại sinh ra một phế vật như vậy...
Trên mặt Minh thị tràn đầy vẻ tự giễu... Tranh đấu cả đời, đấu đá cả đời, vì giúp con trai trải đường, mụ ta không biết đã phế bỏ bao nhiêu thiên kiêu trẻ tuổi của Hoa thị nhất tộc, cũng không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn ti tiện, nhưng đến cuối cùng mụ ta mới hiểu, kẻ mà mụ ta toàn tâm toàn ý giúp đỡ lại là một súc sinh như vậy.
Minh thị hiểu... Mình đã sai... Hoa Hỉ Quân như vậy, cho dù trải cho hắn con đường bằng phẳng đến đâu, hắn cũng không chống đỡ nổi toàn bộ Hoa thị nhất tộc...
Hoa thị nhất tộc trong tay hắn, sợ là chỉ có kết cục diệt vong!