Rời khỏi khu vực khe suối, chỉ còn ánh sáng mờ ảo, nàng lội qua một thảm cỏ cao đến đầu gối.
Trên thảm cỏ điểm xuyết vô vàn đóa hoa nhỏ li ti, cuối thảm cỏ là một bia đá huyết sắc khổng lồ như một tòa lầu, trong suốt như huyết ngọc, phía sau là một ngọn đồi xanh biếc sừng sững.
Màn sương mù bao phủ tất cả, cuồn cuộn kỳ ảo, lúc như hư không vặn vẹo, lúc như có người thổi khí, lúc lại hóa thành vô số bóng hồ ly đang chạy đuổi nô đùa.
Ân Lạc thi pháp, truyền âm vào bia đá huyết sắc: “Ân Lạc khấu kiến Lão tổ.”
Dứt lời, nàng quỳ xuống thảm cỏ bái kiến.