Dị tượng như vậy, ban ngày hắn chưa từng thấy, đêm đến trước khi đóng cửa nghỉ ngơi cũng chưa thấy. Hơn nữa, trước đó hắn đã nhiều lần dùng dị năng mắt phải nhìn qua, phương hướng kia đã nhìn không biết bao nhiêu lượt, hắn có thể khẳng định trước đó tuyệt không có cảnh này.
Là sau khi hương khí thoang thoảng trở nên nồng đậm mới khiến hắn thấy được cảnh này. Nói cách khác, dị tượng này rất có khả năng là nguyên nhân khiến hương khí nồng đậm.
Hắn không biết hương khí này có liên quan đến Phản Hồn Thụ hay không, nhưng căn cứ theo một số truyền thuyết, Phản Hồn Thụ cho dù chưa luyện chế thành Khước Tử Hương, bản thân cây cũng có một ít hương khí.
Cũng chính vì sau khi lên núi ngửi thấy hương khí thoang thoảng không biết từ đâu đến, ứng với truyền thuyết liên quan, mới khiến hắn tin chắc, Phản Hồn Thụ hẳn là vẫn tồn tại, ngay trên Thần Sơn, chỉ là hắn chưa tìm thấy mà thôi.
Ngô Cân Lượng bên cạnh hắn cũng cùng quan sát một hồi, không phát hiện gì, nhưng đoán mắt phải của Sư Xuân có phát hiện, bèn thử hỏi một câu: “Sao vậy?”