Nhiều người cùng vào một lúc khiến căn phòng trở nên khá chật chội.
Sư Xuân chậm rãi ngồi xuống, không nói tiếng nào.
Đám người tách ra, Ngô Cân Lượng và Đoạn Tương Mi vào sau cùng.
Đoạn Tương Mi với khuôn mặt sưng vù đi thẳng đến trước mặt Sư Xuân, vừa lau nước mắt vừa nức nở xin lỗi: “Đại đương gia, xin lỗi, là ta gây phiền phức.”
Sư Xuân lại mỉm cười với Đoạn Tương Mi, ôn tồn nói: “Không sao, ngươi không làm gì sai cả, không liên quan đến ngươi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Cân Lượng, đưa Đoạn Tương Mi về nghỉ ngơi, bảo nàng đừng nghĩ nhiều.” Rồi quay sang phẩy tay với mọi người: “Tụ tập ở đây làm gì? Giải tán hết đi.”