“Đúng vậy, các ngươi thực quá đáng!” Trần Vô Kỵ cũng hùa theo chỉ trích.
“Xin lỗi, xin lỗi!” An Vô Chí liên tục cúi đầu khom lưng bồi lễ xin lỗi.
Thần hỏa không chiếm được, giờ hắn cũng đã tĩnh tâm hơn, biết rõ trước đó ma xui quỷ khiến thế nào mà hồ đồ, hành sự có phần quá đáng. Việc liên quan đến tính mạng há có thể làm bừa như vậy, nếu không có Đại đương gia ở đây, e rằng đã trở mặt ngay tại chỗ.
Chu Hướng Tâm cũng liên tục cúi mình tạ lỗi, “Thật hổ thẹn, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào. Tuy nhiên, ba vị, hôm nay ta xin nói thẳng, thần hỏa này sau khi ta hấp thu, sau này nếu cần luyện chế đan dược hay gì đó, chỉ cần ta làm được, chắc chắn sẽ không từ chối.”
Nghe vậy, ba người Trử Cạnh Đường mới hiểu ra điều gì đó.